Hà Nội hôm nay trời có gió, nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán phượng in bóng dưới mặt đường. Những giọt sương sớm còn vương trên bông Muồng Hoàng Yến vàng ươm lấp lánh dưới ánh nắng. Khung cảnh này thật sự sẽ rất lãng mạn dành cho mọi người nhưng sao nó lại buồn với Tuấn. Sáng nay Khánh đi, Khánh sẽ lên máy bay đến với nơi phương trời mới, nơi mà Khánh từng sống và xem nó như quê hương. Chiều hôm qua anh Masew gọi cho cậu bảo Khánh đổ bệnh, cậu rất lo lắng, nhờ anh giúp cậu chăm sóc cho Khánh, bên này, nước mắt rơi đến không kịp lau, cậu thật sợ, sợ Khánh có chuyện gì. Đêm qua, Tuấn không chợp mắt. Cậu ngồi ở phòng Khánh, cứ thế từ ban công nhìn thế dưới nhỏ bé bên dưới. Tờ mờ sang chị Hà gọi cho cậu, nhờ cậu sắp xếp đàn, quần áo đồ dùng các thứ vào vali cho Khánh để chị sai người đem chúng chuyển sang Nga. Một câu thôi, Khánh không về nữa thành công làm Tuấn sụp đổ. Cậu biết Khánh sẽ đi Nga nhưng cậu không nghĩ anh sẽ không về nữa. Khóc, khóc và khóc. Làm gì được ngoài khóc bây giờ.
Ngày mà cả đoàn vừa về Hà Nội, cậu chần chừ nơi sân bay. Tuấn nói với chị Hà Tuấn muốn ích kỷ cho bản thân 1 lần, cậu muốn được hạnh phúc với Khánh, Khánh ở đây sự nghiệp vẫn sẽ phát triển và... cậu muốn đến Đà Nẵng, muốn nói thật lòng mình với Khánh. Tuấn vừa quay đầu liền bị cánh tay của chị Hà níu lại. Khóc, người con gái cậu nghĩ là luôn mạnh mẽ kia đang khóc, đang quỳ xuống cầu xin cậu ngay giữa nơi sân bay đông đúc chật kín người. Chị ấy khóc, chị ấy cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng níu kéo Khánh, để Khánh đi, chỉ có như vậy mẹ chị mới có thể sống. Bang... Đầu Tuấn choáng váng đến đứng không còn vững, chị Hà đứng lên đỡ cậu từng bước đi ra ngoài xe. Tuấn lúc đó thật sự chết lặng, chìm trong sự ngột ngạt của Hà Nội và trong nỗi đau của tình yêu.
Trời đang nắng cũng có thể mưa, người đang vui cũng có thể buồn và đang sống cũng có thể chết. Tuấn đau khổ nhìn sợi dây thừng buộc chặt đang treo trước mặt, nước mắt rơi từ lúc nào mà cậu không hề biết. Lúc trước chỉ cần Tuấn khóc, Khánh sẽ ôm cậu, sẽ vuốt lưng cho cậu, sẽ dùng tay lau đi nước mắt vương trên má cậu, sau đó sẽ cười trêu cậu, khiến cậu cười theo. Nhưng... giờ Tuấn khóc mà chẳng có ai dỗ nữa rồi. Cầm chắc cái thòng lọng, vừa muốn đem nó quàng vào cổ, cánh cửa phòng bật mở, chị Tư nhanh tay kéo cậu xuống rồi cho cậu một bạt tay.
- Ai cho em quyền chết hả thằng bé ngốc. Cha mẹ sinh em ra, em phải biết trân trọng bản thân mình chứ, chị biết em đau, chị cũng đau vậy. nhưng em vẫn phải sống, phải chờ Khánh về, chị tin Khánh sẽ về mà.
Tuấn khóc đến thảm hại, chị Tư cũng khóc. Duy chỉ có chị Hà vẫn đứng bên ngoài cánh cửa, bàn tay khẽ siết chặt. Sau một khoảng thời gian, Tuấn dần bình tĩnh lại, chị Tư đỡ cậu ra ngoài, rót cho cậu một cốc nước ấm, lấy khăn ướt lau mặt cho cậu. Hà đã rời đi tự lúc nào, chỉ còn Tuấn và chị Tư vẫn im lặng nhìn nhau không nói câu gì. Đôi mắt thẫn thờ nhìn ra của sổ, Tuấn không biết mình đang làm gì và sau này phải làm gì. Sợ Tuấn ở một mình lại suy nghĩ lung tung, chị Tư quyết đinh ở lại với cậu. Sau một đêm dài thức trắng, giờ đây khi vừa nằm xuống Tuấn liền rơi vào giấc mộng của bản thân. Chị Tư ngồi bên ngoài, căn nhà được che rèm kín bưng, vài ánh sáng xuyên qua nhưng cũng không đủ xua tan cái không khí ảm đạm nơi đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
KICM-JACK - SÓNG GIÓ
FanfictionTL : Đam mỹ (dị ứng đề nghị click back), HE CP: Khánh Tuấn (KJ)