Lại một ngày nữa đã trôi qua. Khánh tỉnh dậy sau một đêm say giấc bởi men rượu. Tiết trời Hà Nội đã dịu hơn sau bao ngày dài nắng gắt. Khánh sau một hồi vật vã trong nhà vệ sinh mới lết xác ra ngoài uể oải cầm chiếc điện thoại lên xem. Trời! Hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Tuấn... Khánh vội vàng gọi lại, 5 6 cuộc rồi mà vẫn không thấy trả lời, lòng Khánh lo lắng không nguôi. Nhưng rồi nghĩ lại có lẽ cậu đi dạy không nghe máy được nên anh cũng bình tĩnh phần nào.
Cả ngày hôm nay Khánh làm việc không nên hồn gì cả. soạn nhạc thì nhầm nốt, đánh đàn thì nhầm phím còn phối sai cả nhạc. Lúc ban Trưa Khánh có gọi lại cho Tuấn nhưng cậu vẫn không nghe máy, anh lo lắng không biết rồi lỡ cậu có xảy ra chuyện gì hay không. Ở có 1 mình rồi lỡ có chuyện gì thì ai mà lo? Bao nhiêu viễn cảnh hiện lên trong đầu Khánh, nào là trộm đột nhập, tai nạn xe lúc đi dạy hay đi chợ bị người ta xô cho té đập đầu vô đá cũng nên. Lòng anh cứ như lửa đốt, cả ngày cứ nhòm cái điện thoại sợ cậu gọi tới. bây giờ đã 1h32' sáng, Khánh đúng ở ban công tay vẫn cầm mãi chiếc điện thoại. Anh đứng cũng đã gần 4 tiếng. Khánh lo đến không ngủ được nên ra ban công đúng hồi tưởng lại mọi chuyện. anh gặp cậu cách đây chưa đầy 4 ngày mà cái con mèo nhỏ đã gây cho anh bao thương nhớ như vậy rồi. Ngày trước anh có từng quen bạn một người con gái, lúc cô di cư sang Pháp anh cũng không có như vậy. Cậu là người đầu tiên cho anh cảm giác xa là nhớ đến thấu ruột gan nhứ thế, kể cả ba mẹ anh cũng chưa từng nhớ đến như vậy. yêu em từ cái nhìn đầu tiên!
2h10' sáng, trời khá lạnh do sương xuống, Khánh vẫn như vậy đứng nhìn điện thoại. màn hình điện thoại chợt lóe sáng, dãy số hiện lên làm tim Khánh như muốn nhảy ra ngoài. Anh nhấc máy, cố giữ cho giọng bình tĩnh.
- Alo, Khánh nghe đây, cả ngày nay không gọi cho cậu được vậy?
- Khánh ơi! Anh có đang rảnh không?
- Có tôi rảnh sao vậy?
- Anh ra sân bay đón tui với.
- Được đợi tôi, cậu ở yên đó nghe chưa.
Nói rồi Khánh với vội chiếc áo khoác, phóng như bay đi lấy xe, phi nhanh nhất có thể đến sân bay. Khánh ngó xung quanh nhưng chẳng thấy Tuấn đâu, đang không biết làm sao thì thấy có bóng người chạy tới ôm chầm lấy Khánh.
- Ôi thần linh ơi anh đây rồi! Tui còn sợ sân bay lớn quá, anh ra không thấy tui rồi lại bỏ về.
- Không có đâu, không thấy thì tôi đi kiếm mà. Nào ra xe tôi đưa cậu về nhà tôi nghỉ ngơi. Đi máy bay mấy tiếng đồng hồ chắc mệt lắm rồi.
Nói rồi Khánh dắt tay tuấn, tay còn lại thì xách vali cho cậu. Tuấn leo lên xe Khánh thì cứ ngồi ngó mãi, Khánh phải chồm sang gài dây an toàn cho.
- Lần đầu tiên tui được đi máy bay với xe hơi á!
- Cậu lên đây làm gì vậy?
- À tui lên Sài gòn thăm tía má mà tía má mà bà chủ nhà trọ nói tía má đi đâu cả tuần rồi không thấy về, tui không có biết đi đâu, còn ít tiền mua vé máy bay bay lên Hà Nội chơi với anh nè. Lần trước anh nói tui có lên Sài Gòn thì gọi cho anh mà tui gọi quài anh không bắt máy xong cái hôm qua đi quên sạc máy hết pin mất tiu.
BẠN ĐANG ĐỌC
KICM-JACK - SÓNG GIÓ
FanficTL : Đam mỹ (dị ứng đề nghị click back), HE CP: Khánh Tuấn (KJ)