Tỉnh dậy với cái đầu đau như muốn nổ tung, Tuấn đảo mắt nhìn xung quanh phòng. Là khách sạn. Tuấn nhớ rõ đêm qua sau khi tưởng chừng như ngất đi, cậu vẫn cảm nhận được có ai đấy đã hối hả ôm cậu chạy rất nhanh trên đường, cậu còn như nghe được tiếng tim người đó đập rất nhanh. Là Khánh. Tuấn lắc mạnh đầu, định bước xuống giường thì lại choáng, một cánh tay vươn ra đỡ cậu.
- Em nên nghỉ ngơi thêm đi, dầm mưa cả tối rồi.
- Khánh đâu ạ?
- Đưa em về nó liền ra sân bay rồi. Chỉ kịp thay bộ đồ rồi đi luôn.
- Đi rồi sao?
- Em nghỉ ngơi đi, hôm nay An quay mấy cảnh nhỏ nữa là chiều mình về Hà Nội rồi.
- Em biết rồi ạ.
- Được vậy em nghỉ ngơi cho tốt, chị để thức ăn trên bàn, em ăn rồi nghỉ ngơi. MV sắp xong rồi, đừng lo quá, thư giãn đi nhé.
- Dạ chị.
Nói rồi chị Hà rời đi để Tuấn một mình trong phòng. Cậu nhìn chiếc giường kia, nơi mà người đó từng nằm, nơi mà cậu thấy người mình thương mặc kệ người đang ướt vẫn cứ thế thả mình lên. Tuấn khóc, cậu lấy tay ngăn cho mình không phát ra tiếng, ngăn cho bản thân không run lên. Khánh từng nói nếu Khánh mà không có ai để cưới thì sẽ cưới cậu, lúc đó Tuấn đã cười. Tuy miệng nói con trai làm sao lấy nhau nhưng đâu ai biết lúc đó cậu vui như thế nào khi nghe Khánh nói như vậy, Tuấn chỉ mong chờ điều đó là sự thật. Nhưng,... Tuấn buông thả hai tay, mặc cho mình khóc lớn hơn. Cậu đau chứ, tình yêu còn chưa nói ra lại phải chặt đứt nó, chịu làm sao thấu. Cậu cũng là con người, trái tim cậu đau 1 lần tưởng chừng sẽ không còn phải đau nữa vậy mà....
********* Đà Nẵng...
Từ lúc rời sân bay, Khánh kéo Masew cùng mình ngồi mãi trong quán bar. Cậu thật không muốn thời gian tiếp tục trôi vì Khánh sợ, sợ trở về Hà Nội, sợ gặp người mình thương và sợ rằng cả 2 không còn có thể cùng nhau như trước nữa. Khánh chìm đắm trong men say, mặc cho bản thân đã khóc không thành bộ dạng gì. Masew cảm thấy sợ về điều này. Từ lúc anh quen Khánh đến nay chưa từng nhìn thấy nó uống nhiều như thế, khóc thảm đến như vậy. Một đống bia, mấy chai vang, cộng thêm 1 chai wishky đang uống nữa, Khánh cứ như vậy uống như chưa từng được uống. Mấy lần Masew phải đỡ Khánh vào nhà vệ sinh để nôn nhưng cứ nôn xong là lại uống. Ông chủ quán bar có đến khuyên nhưng vô ích, tên cứng đầu này mà đã có tí men trong người thì chẳng xem ai ra gì. Điện thoại Khánh đổ chuông, cậu bắt máy. Chẳng biết đầu dây bên kia là ai, chẳng biết họ đã nói gì, Masew chỉ nghe đúng 1 câu từ Khánh mà câu nói này thành công làm anh đông cứng: " Con sẽ sang Nga với bố, chờ con 2 ngày".
Nhờ sự cứu trợ từ Bray, Masew khó khăn đưa Khánh đến khách sạn. thằng nhóc uống xong cũng gần trưa, say bí tỉ không còn biết gì, tay chân cũng bất động. Bray cười khổ nhìn Masew tội nghiệp. Kiếp trước không biết mắc nợ gì mà kiếp này bị thằng nhỏ hành thừa sống thiếu chết. Lần trước bị kẹt ở bar cuối cùng vẫn là gọi điện cho hắn đến, lần này hắn đang đi du lich ở Đà Nẵng, chuẩn bị lên máy bay về thì cũng í ới gọi tới giúp, cuối cùng là hủy mất chuyến bay. Ngồi nhìn Masew đang loay hoay giúp Khánh cởi bớt đồ và điều chỉnh chăn cho thằng nhóc, hắn buồn chán bấm bấm điện thoại.
BẠN ĐANG ĐỌC
KICM-JACK - SÓNG GIÓ
FanficTL : Đam mỹ (dị ứng đề nghị click back), HE CP: Khánh Tuấn (KJ)