Tỉnh dậy cũng là lúc xế chiều, chỉ còn vài tia nắng nhẹ buông trên những tán lá rồi xuyên xuống rơi nhẹ trên khuôn mặt vẫn còn say giấc của Tuấn. Nhìn lại đồng hồ trên tay, đã gần 4 giờ, bữa trưa cả 2 đều chưa đụng đến. Công việc hằng ngày đầy áp lực, nghỉ ngơi cũng không đủ nên khi gặp được nơi thoải mái thì Khánh như muốn giành hết thanh xuân để ngủ. Gió có phần mạnh hơn lúc trưa, cũng có chút se lạnh làm Khánh chợt nhớ đến Hà Nội. Nhưng nhớ là một chuyện còn muốn trở về là một chuyện. Nhìn con người đang say giấc ấy Khánh chỉ muốn ở lại luôn nơi này. Một cơn gió thổi mạnh làm lá rụng nhiều hơn và như cảm nhận thấy cái lạnh, Tuấn rùng mình một cái nhưng có vẻ vẫn không có ý định dậy. Anh khẽ gọi và lay nhẹ người cậu:
- Nè trễ rồi, về thôi!
Đáp lại anh là sự im lặng và con mèo nhỏ vẫn tiếp tục cuộn tròn mà ngủ như thể chẳng thèm quan tâm đến thế giới này.
- Cậu giống hệt một con mèo. Meo meo đáng yêu!
Khánh không gọi nữa, một mạch đem người kia cõng về. Cũng đã xế chiều, bọn trẻ con hôm qua lại tiếp tục thả diều, nhảy dây,... những trò chơi mà có vẻ như chúng đã chơi đến muốn thuộc. Cho đến khi gần về tới nhà thì Tuấn mới mơ màng tỉnh dậy và mãi cho đến lúc Khánh thả cậu ngồi ngồi xuống chiếc giường quen thuộc thì Tuấn mới tỉnh hoàn toàn.
- Trễ rồi anh nên về khách sạn đi.
- Đuổi tôi rồi à?
- Không phải, sợ chị gái xinh đẹp hôm qua nổi giận. Bạn gái anh à?
- Ai cơ?
- Chị lúc mà kéo anh vào trong cánh gà ấy.
- Là quản lý của tôi. Lúc đó nhìn thấy cậu ngã, tôi khẩn trương quá nên đánh nhầm nốt. Chị ấy kéo tôi vào để mắng cho một trận.
- À lúc đó tôi có nghe thấy. Cảm ơn anh!
- Sao lại cảm ơn?
- Cảm ơn vì đã ở cùng tôi. Lâu lắm tôi mới cảm giác vui như vậy.
- Bình thường không cùng ai đến đó à?
- Không. Đó là chỗ tui hay tới từ lúc tui còn nhỏ á. Mãi cho đến bây giờ vẫn như vậy, vẫn 1 mình.
- Ba mẹ cậu đâu?
- Tía má tui lên sài gòn làm ăn trên đó, hiếm khi về lắm. Hồi trước tui sống với bà mà bà tui mất cũng gần 5 năm rồi.
- Xin lỗi, nhắc lại chuyện buồn của cậu.
- Cũng chẳng có gì. Người sống rồi cũng sẽ chết, đâu ai sống mãi được. tui chỉ mong tía má tui về đây sống cho có gia đình xum vầy mà sao khó quá hà.
- Có tính lên thăm tía má không?
- Chưa biết, để từ từ tính. À mà mai anh đi hả?
- Không, còn được nghỉ 2 ngày nữa.
- Ý vậy đi chơi với tui. Để tui xin nghỉ dẫn anh đi vòng vòng Bến Tre cho biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
KICM-JACK - SÓNG GIÓ
FanficTL : Đam mỹ (dị ứng đề nghị click back), HE CP: Khánh Tuấn (KJ)