Năm

242 21 0
                                    

        Thanh xuân đi qua,có đẹp đẽ hay
   đớn đau thế nào,rồi cũng chỉ còn là
                    những hồi ức
            Có người chỉ muốn quên dứt,
                    vì đau lòng.
       Có kẻ lại muốn sống mãi với
   những điều đã cũ,vì không cam tâm.
                             ◇◇◇

Máu. Không. Cháy. Không. Cứu tôi với. Có ai đó đang bắt tôi. Có ai đó đang muốn giết tôi. Không , không. Xung quanh toàn là máu, toàn là bóng tối, xa xa là đôi vợ chồng đang từ từ đi vào đám cháy . Đăng kia là ai, đang nằm tất tưởi trên mặt đắt. Là chị, đúng rồi là chị. Không , tại sao không đến đó được. Có thứ gì đó đang chụp lấy chân. Không máu ngày một nhiều, xác chết đầy rẫy khắp nơi. Một con sói dữ tợn đang đến gần, gần lắm, rồi.  Khônggggggggggg

...

...

  Jennie bật dậy. Thoát khỏi cơn ác mộng. Đầu tóc bù xù. Chân tay cô thì chẳng còn chút sức sống nữa . Cơn ác mộng đã quay lại. Cơn ác mộng đã theo cô suốt mười mấy năm và đã 2 năm qua cô chưa gặp lại lần nào. Suốt 2 năm qua cô đã cố quên nó đi nhưng sao ,Nó lại quay lại, vào lúc mà cô hoàn toàn không muốn thấy nó.

  Chắc tại hồi sáng đến trường mới , nghe mấy câu chuyện linh tinh, rồi sợ về lại gặp ác mộng chứ gì. Nếu có chị cô ở đây chắn hẳn câu này sẽ được phát ra. Nhưng không, nơi này chỉ mình cô

   Vội nhìn xung quanh. Bóng tối bao trùm cả căn phòng của mình từ khi nào cô cũng không hay biết. Chiếc đèn ngủ mập mờ đã tắt từ lâu. Người thì đầy mồ hôi, cả chiếc máy điều hòa cũng không hoạt động. Sao vậy?

  Thầm nghĩ như thế. Lúc này cô mới để ý. Hình như ngoài trời đang mưa. Mưa rất to thì phải. Sấm chớp đùng đùng. Phải rồi, chắc cơn mua này là thứ gây ra cúp điện nhà cô. Tự nhiên cô lại thích ngắm trận mưa này một chút.Jennie liền đi đến của sổ bên chiếc giường mà ngồi xuống.

  Mưa. Những hạt tinh túy từ trên trời. Nó được kết tinh bao nhiêu lâu mới có thể rơi xuống đất?Để rồi khi rơi xuống , rơi trên những tán lá xanh ngắt, rơi trên những cánh đồng bạt ngàn, trên những tòa nhà cao tần trọc trời kia. Chưa cảm nhận được bao lâu thì lại vỡ tan tành bởi những thứ đó. Cái thứ nó đã từng ấp ủ được chạm tới.

  Từng hạt từng hạt cứ đua nhau như thể xem ai là nhanh hơn. Nhưng dù thắng hay thua thì vẫn là một kết cục mà thôi. Vậy tại sao lại phải tranh giành. Sao không từ từ nhè nhẹ mà rơi như những cơn mưa rào. Để tận hưởng thêm xíu nữa cuộc sống này chứ

  Bên của sổ của một dinh thự. Một cô gái ngồi ngắm nghía những hạt mưa. Jennie thích mưa lắm. Nó mang lại cho cô một cảm giác bình yên đến lạ thường. Nó luôn là thuốc an thần cho cô.
  Cô nghiên đầu nhìn qua chiếc đồng hồ bên cạnh mình. 2h sáng rồi. Chuyển qua ngày mới rồi nhỉ.

  Cô chẳng muốn suy nghĩ gì cả vì cơn ác mộng vừa rồi làm cô lười suy nghĩ. Nhớ lại con người mình lúc trước. Vui vẻ, hòa đồng hồn nhiên. Sao bây giờ lại thành ra như vậy.
 
Người ta hay nói:" Trên đời này ngoại trừ bản thân không còn một ai có thể thật sự hiểu rõ con người bạn"

Chúng Ta Không Giống Nhau [BangPink]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ