"Huening Kai, Huening Kai, Huening Kai." Tên cậu cứ liên tục được gọi bởi anh. Anh lay lay cậu gọi cậu dậy nãy giờ. Cậu đã ngất ba ngày rồi. Mọi người ai cũng lo cho cậu cả. Kể cả anh dù anh không nhớ.
Yeonjun nãy giờ xem hành động của Soobin cũng ngứa mắt, ra khuyên ngăn anh. "Này, lắc nó hoài nó cũng không tỉnh đâu." Yeonjun nói rồi Soobin cũng dừng lại, quay ra mặt như bánh bao thiu nhìn Yeonjun.
"Này, tao quên em nó. Liệu lúc nó tỉnh dậy nó có giận tao không nhỉ?" Soobin nhìn Yeonjun hỏi. Yeonjun cười một cái rồi trấn an thằng bạn. "Đừng lo, rồi mày sẽ nhớ. Em nó sẽ hiểu và bỏ qua thôi."
Soobin gật gật đầu rồi quay qua nhìn cậu. Quái nào cậu nhóc đáng yêu thế này mà lại quên cơ chứ. Gì chứ Ningie ngủ đáng yêu lắm. Một hồi sau Beomgyu vào phòng. Đưa Soobin và Yeonjun phần ăn rồi ngồi cạnh Yeonjun. Soobin vừa ăn vừa thấy thiếu thiếu cái gì. Quay sang Yeonjun nhìn. Yeonjun để ý thằng bạn nhìn mình thì không hiểu cái gì, xong lại quay ra ăn tiếp, thằng bạn thần kinh. Soobin bị bơ, lại ngồi ăn bình thường.
Ơ mà cứ thiếu thiếu.
Ăn hết phần, Soobin ngồi một chỗ bấm điện thoại. Một thông báo gửi đến ngoài dự đoán của anh. Anh bấm vào xem.
Lucyminn
Chào anh.Soobin.Choi
??Lucyminn
Tôi là người bị anh đụng xe hôm trước nè.Soobin.Choi
A, vậy à. Tôi xin lỗi nhé. Tôi không cố ý. Tôi có thể đền bù gì không?Lucyminn
Tối nay anh rảnh không. Chúng ta đi ăn.Soobin đơ ra một lúc, bây giờ là năm giờ chiều. Nếu thế chắc chắn sẽ hẹn 6 giờ. Cơ mà còn nhóc Huening Kai thì sao? Mà anh thì vừa mới ăn xong.
...
Soobin.Choi
Xin lỗi, để hôm khác tôi mời cô đi ăn nhé, hôm nay tôi bận rồi.Soobin nhắn rồi tắt máy để một bên. Thở dài, rốt cuộc Huening Kai là ai và là gì của anh chứ.
Không gian trong phòng yên tĩnh đến lạ thường. Nãy Yeonjun với Beomgyu về rồi. Chỉ có hai người cậu và anh. Ngồi đơ như bức tượng, đột nhiên anh thấy vật thể mà nãy giờ nằm bất động đột nhiên ngọ nguậy. Anh lại gần xem, cậu kéo chăn xuống từ từ ngồi dậy, đương nhiên anh có đỡ dậy. Cậu từ từ mở mắt ra nhìn, ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt làm cậu không quen mấy mà lấy tay che lại. Cậu ưỡn lưng gãi gãi đầu và theo đúng như phản xạ tự nhiên thì đầu tiên là quay sang nhìn.
"Soobin.. Hyung?" Cậu nói nhỏ. Gần như chả nghe thấy gì. Cậu mất sức đến không nói nên lời. Nhưng Soobin nghe thấy, anh chỉ ngồi lưỡng lự nghĩ xem nên nói gì rồi mới bắt đầu nói.
"Ờm... Huening Kai? Tôi biết là tôi kì thật nhưng mà-"
"Anh không nhớ tôi? Biết rồi." Cậu nói, mặt ủ rũ quay sang nhìn chỗ khác. Anh biết chắc chắn cậu sẽ giận nên bắt đầu lo nghĩ, sau đó liền chọn cách mà vốn anh cũng không muốn làm. Anh ngồi lên giường vòng tay qua ôm lấy cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
《Sookai》[Nhật kí] Được Tiền Bối Chăm Sóc
FanfictionAnh thật sự không ghét tôi? .được tiền bối chăm sóc. By zun_làm ơn đừng đem đi đâu khi chưa có sự cho phép.