-Haizzz~~~ Chừng nào chúng ta mới tìm được quả cầu năng lượng đó đây? -Gopal than thở,
-Đừng nói là anh đói đó nha. Chúng ta mới đặt chân lên đây được 30 phút cơ mà.
-Hừm... -OchoBot quét khu vực xung quanh nhóm -MimicBot chỉ ở đâu đây thôi, các cậu nghe Chỉ huy nói lúc nãy rồi đấy: MimicBot có thể cải trang thành bất cứ thứ gì.
-Bắt chước à?! Vậy nghĩa là cậu ta cũng có thể bắt chước được em đúng không? -Gopal véo mặt Ying lung tung.
Cách đó không xa...
-BẮT NÓ LẠI!!! -Một tên người ngoài hành tinh ra lệnh cho đám rô-bốt đuổi theo thứ gì đó,
-Có ai không?! Cứu với!!!
Một quả cầu năng lượng vừa kêu cứu vừa cố gắng cắt đuôi đám rô-bốt, và nhân lúc chúng chưa đuổi kịp thì cậu khẽ nấp sau một gốc cây rồi "cải trang" thành một bụi cây gần đó.
-Hử?! Không thể nào! Nó không thể trốn nhanh thế được! Mau lục soát toàn bộ khu rừng ngay!
-Phải làm sao đây?! Mặc dù chúng không thể nhận dạng được mình nhờ "lớp cải trang" này nhưng năng lượng của mình sẽ sớm bị cạn kiệt nếu cứ cải trang như thế này -Cậu lo lắng và bắt đầu khởi động khả năng tiếp nhận các tín hiệu trên hành tinh -Hi vọng có ai đó có thể giúp được mình, một quả cầu năng lượng khác thì càng tốt...
Đến khi màn đêm buông xuống, đám rô-bốt kia mới quay trở về tàu báo cáo lại cho chỉ huy, đó cũng chính là lúc cậu nhanh chân chạy đi tìm người giúp đỡ.
-Làm thế nào tìm ra được quả cầu đó đây? MimicBot cứ như một con tắc kè hoa vậy, có thể hoà lẫn với mọi ngóc nghách của hành tinh rừng rậm này -Ying phàn nàn,
-Chỉ có các quả cầu năng lượng mới có thể lần ra được MimicBot dưới lớp cải trang của cậu ta -OchoBot giải thích.
Bỗng, cả bọn giật mình khi nghe thấy tiếng "loạc xoạc" của bụi cây gần đó, riêng Gopal thì chưa gì đã toát mồ hôi và cắn răng sợ hãi. Và cuối cùng, tim cậu như nhảy ra khỏi lồng ngực khi cái "bụi cây" đó vô tình đụng trúng lưng cậu.
-ÁÁÁÁÁÁ!!!! CÓ MA!!!!!!! NÓ VỪA MỚI ĐỤNG VÀO LƯNG TỚ!!!!!!!!!!!!
-Sau lưng anh đâu có gì đâu Gopal? -Yaya ngây ngô trả lời,
-Nhưng...nhưng rõ ràng -Gopal bối rối nhìn sau lưng,
-May quá, tìm được cậu rồi! -tự dưng một "BoBoiBoy khác" bước ra từ đằng sau OchoBot -Cậu là OchoBot?!
-Ể?! CÓ ĐẾN HAI BOBOIBOY LẬN SAO?! -Cả đám ngạc nhiên nhìn cả hai Boi,
-Đừng nhìn tớ! Tớ đâu có anh em song sinh đâu mà nhìn! -Boi kia lắp bắp trả lời,
-Xin...xin lỗi -"cậu Boi" đứng cạnh Ocho liền hiện hình là một con rô-bốt nhỏ bằng cỡ Ocho, có màu bạc trông giống như một chiếc gương và mang hình dáng của một con tắc kè -Tớ là MimicBot, và tớ buộc phải cải trang để hắn không lần ra được tớ!
-"Hắn"?! -Fang ngạc nhiên -Không lẽ có một tay săn quả cầu năng đang truy tìm cậu à?!
-Ừ! May là tớ tìm ra được các cậu! -Cậu cầu cứu -Các cậu sẽ giúp tớ chứ?!
BẠN ĐANG ĐỌC
Xoá đi kí ức
FanfictionSự đau đớn, những tổn thương về tinh thần và thể xác của BoBoiBoy, cùng với tàn dư năng lượng của OchoBot, Memory được sinh ra để chịu đựng những đau đớn, tổn thương đó thay cho cậu, đồng thời có trọng trách ngăn những kí ức đó ám ảnh cậu và bảo vệ...