Lúc Hứa Huệ Chanh nhắm mắt lại, thính giác lại càng nhạy cảm hơn. Cô lắng nghe âm thanh của chiếc xe, sự sợ hãi trong lòng tăng lên vô hạn.
Kiếp này của cô, sống thật là quá thảm hại. Tuy rằng cô từng cảm thấy bản thân mình chết là xong hết mọi chuyện, nhưng cô lại nghĩ, nếu như cứ tiếp tục sống, nói không chừng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cô cứ ôm lấy tia hy vọng đó, sống tạm bợ đến bây giờ.
Hơn nữa, cô sợ chết, cô cũng không muốn chết.
Sau khi ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, bỗng chốc cô lại mở mắt ra, nhưng ngay sau đó lại bị đèn xe làm chói mắt.
Đèn chiếu xa của chiếc xe mà Chung Định lái vẫn cứ chiếu sáng, cần gạt nước cứ gạt liên tục.
Cô không rảnh đoán xem tại sao trời không mưa mà hắn lại mở cần gạt nước. Khoảnh khắc này, ý thức sinh tồn mãnh liệt khiến cho lòng can đảm của cô bùng phát, cô ra lệnh cho mình nhanh chóng trốn đi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
Cô cắn chặt răng lại, chân cẳng run lẩy bẩy, xoay người muốn chạy ra chỗ khác.
Động tác này làm cho Chung Định tăng chân ga.
Cô thật sự khiếp sợ, mới bước một bước thì đã tự vấp, lảo đảo ngã xuống đường.
Những người giám sát ở điểm cuối nhìn thấy động tác này của Hứa Huệ Chanh, mày nhíu lại. Trên căn bản, có thể phán đôi này đã bị loại.
Hứa Huệ Chanh gần như bò bằng cả tứ chi, cô thoát ra khỏi suy nghĩ vùng lên nhất thời kia trong chưa đầy mười giây.
Xe của Chung Định xông thẳng đến, bánh xe ép đến vị trí ban nãy mà cô đã đứng.
Gương mặt cô trắng bệch, quay đầu nhìn một cái, cảm thấy choáng váng như vừa mới sống sót qua cơn hiểm nghèo. Sau đó cô mềm oặt nửa phủ phục xuống đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Cô hít vào thật sâu, lại hít sâu vào nữa, tựa như muốn làm thế để xác nhận rằng mình vẫn còn sống.
Cô từ từ cử động một chút, vùng từ bắp chân trở xuống vừa lạnh vừa cứng ngắt, động tác cực kỳ chậm chạp. Sau khi chật vật bò dậy, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, suy nghĩ ngưng đọng khi nãy đã quay trở về.
Cô nhìn ra xa, chiếc xe của Chung Định đang quay đầu, lại chạy về phía này.
Hứa Huệ Chanh sợ tới mức nhìn không chớp mắt vào chiếc xe đang chạy về phía cô của hắn, nhưng lại không biết chạy trốn thế nào. Hoặc là nói, vào lúc đó, cô đã nghĩ đến hậu quả từ cử động vừa nãy của mình sẽ mang đến, có thể sẽ bị trừng phạt nặng hơn nữa.
Sau khi dọa cô sợ đến hoảng hồn, Chung Định cũng thắng xe lại. Chiếc xe dừng ở nơi cách cô chưa đến hai mét, sau đó hắn xuống xe đi về phía cô.
Hứa Huệ Chanh không dám nhìn vẻ mặt của hắn, cô cúi thấp đầu, lùi lại mấy bước.
"Bây giờ biết sợ rồi?" Giọng điệu của Chung Định vẫn nhẹ nhàng, "Vừa nãy không phải can đảm lắm sao, dám chạy?"
Cô không lên tiếng, rụt vai lại, tiếp tục lùi lại.
Hắn càng tiến càng gần, cho đến khi cô không còn đường để lùi lại, hắn chụp lấy vai của cô, dồn cô vào giữa vách núi và hắn, cúi đầu nói vào tai cô, "Tiểu Sơn Trà, đến đây, nói với anh nào, vừa nãy sao cưng trở nên dũng cảm thế hả?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạn Chanh - Giá Oản Chúc
RomanceThể loại: Hiện đại, nam biến thái x nữ làm gái, ngược khúc đầu, sủng ngọt khúc sau, HE. Trích đoạn: Cô: "Em... đi học cấp ba?" Hắn bĩu môi: "Anh mời cho em một gia sư." Cô: "Gia sư... đắt không?" Hắn: "Đắt.Cái này gọi là đầu tư dài hạn...