Chap 23: Nước mắt của kí ức.

163 16 0
                                    

Dường như thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc Yuma rơi vào đôi mắt vàng kim trong trẻo tuyệt đẹp ấy.

Dịu dàng và tha thiết, bất chấp cả việc sẽ đau đớn vô cùng khi bộc bạch yêu thương thành lời nhưng người đó vẫn cố gắng cắt tiếng, cơn đau ẩn giấu trong mắt kia khiến Yuma xót xa.

Và cậu cảm thấy khó thở.

Người khác nói rằng nếu đã yêu thì phải thổ lộ thành lời nhưng đối với Yuma mà nói Astral không cần nói gì cả, thật sự không cần.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, cảm xúc trong nó đã đủ để Yuma biết rõ rồi.

Ai đó đã nói rằng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn của con người, thuở cậu còn ngu ngơ khờ khạo thì câu nói ấy quá mức khó hiểu, mắt và tâm hồn làm sao có thể đánh đồng với nhau được chứ.

Còn bây giờ thì cậu đã hiểu rồi.

Astral thấy việc hít thở lúc này thật sự quá khó khăn, cổ họng thì nóng rát còn tầm nhìn thì trở nên hỗn loạn, xoay mòng mòng thể mọi hình ảnh đã trở thành hình xoắn ốc. Anh không biết Yuma có nghe rõ lời mình vừa nói không, cơn choáng váng đang dâng lên khiến anh hoài nghi không biết tâm ý của mình có truyền đạt đến Yuma được chưa.

Anh sợ.

Bởi vì Yuma là một người bình thường, rất tốt bụng, rất dịu dàng trong khi anh lại là một kẻ khiếm khuyết, một kẻ yếu ớt đến mức ngay cả việc 'nói thành tiếng' cũng đau đớn như vậy...!

Yuma và đám đông còn chưa hết sững sờ trước việc Astral mở miệng tỏ tình thành tiếng thì lại thấy đối phương đưa tay lên chạm vào cần cổ của bản thân, đôi mắt vàng trong trẻo kia lộ ra đau đớn và tuyệt vọng xen lẫn trong xao động yêu thương.

Hai mắt Yuma nóng ra, cậu như muốn khóc, nghẹn ngào gọi: "Astral-senpai..."

Nhưng lúc này Astral không còn đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng gọi của Yuma, trong tai anh lùng bùng ù ù vô cùng khó chịu và đau đầu, sự khó chịu đó Astral không thể chịu đựng nổi nên xoay người bỏ chạy khiến mọi người càng kinh ngạc hơn nữa.

"Astral-senpai?! Khoan đã, anh đừng chạy, Astral-senpai!!!"

Yuma hốt hoảng vội đuổi theo nhưng không kịp, cậu lạc mất người quan trọng giữa biển khách tham quan lễ hội, dễ dàng giống như sự chia cách giữa cậu và người đó vốn là một điều hiển nhiên của dòng chảy vận mệnh vậy.

[Astral...! Astral...!]

"Em... Em vẫn chưa trả lời anh mà... Ít nhất cũng phải nghe em nói chứ, đồ ngốc này...!"

Hai hốc mắt cay nóng, Yuma cố kìm lại thứ chất lỏng đang chực trào nơi khóe mắt này, niềm hạnh phúc khi nghe thấy lời bày tỏ của đối phương còn chưa cảm nhận được bao lâu thì nỗi đau của việc chưa kịp trả lời đã ập đến, lúc này cậu chỉ muốn ôm lấy cơ thể người đó để cảm nhận hơi ấm yếu ớt mỏng manh ấy, dốc cạn sức lực để thổ lộ hết mọi tình cảm của mình cho đối phương biết.

[Tớ thích cậu...! Tớ thích cậu...!! Tớ thật sự thật sự rất thích cậu, Astral!!!]

"Anh còn chưa nghe câu trả lời của em mà, đồ ngốc!!!"

[Anh đang ở đâu vậy chứ, Astral?!]

"Em thích anh mà...! Anh có biết em vui đến mức nào khi được anh bày tỏ không, đồ đại ngốc này...!"

*****************************
Hikaru, Shark và Kaito đang ngồi trong một quán trà xanh điểm tâm trò chuyện trước khi bắt đầu nhập cuộc cho sự kiện chính tối nay - đốt lửa trại và khiêu vũ.

"Vậy là sau sự kiện này ngươi sẽ dẫn Astral đi phẫu thuật đúng không? Tính luôn cả thời gian tịnh dưỡng thì mất khoảng bao lâu?"

(Yu-gi-oh! Zexal) Fluttering in the eyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ