Chương 57

1.6K 29 0
                                    

Dọc theo đường đi Tiếu Hàm ngoảnh một bên cười mỉm, mím cười nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, đàn ông ghen cực kỳ đáng yêu. Ái chà, ông chủ Chu mặc quần áo hồng nhạt, nhìn như người khác vậy. Tiếu Hàm bưng mặt cười tít mắt, nhìn anh cười ngây ngô.

Toàn thân của người nào đó đang tản mát ra hơi thở của 'Tuổi trẻ', bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, làm bộ đang tập trung lái xe, nhưng tầm mắt ấm áp kia cũng không thể nào làm ngơ được, nghĩ lại tối hôm qua tiếp xúc thân mật như vậy, luôn bình tĩnh như tổng giám đốc Chu cũng nhịn không được trên mặt đỏ bừng. Rõ ràng không còn là thiếu niên ngây thơ nữa, lại cứ bị ánh mắt tủm tỉm cười của cô làm cho tâm tình rối loạn.

"Khi nào về gọi cho anh, anh đi đón em." Chu Triển Nguyên xoa xoa tóc cô, cúi người tháo giây an toàn cho cô.

Tiếu Hàm cong mi cười cười, khẽ ngửi ngửi ở gò má anh, "Biết rồi, nhanh đi làm đi, đừng đến muộn ~" lời này nói ra, cảm giác như là vợ chồng già vậy.

Chu Triển Nguyên nhìn cô cười đi đến Diệp Dĩ Mạt, trong lòng ấm áp chỉ có tự anh biết, chỉ là nhìn cô cười, anh dĩ nhiên cũng thấy thỏa mãn.

Hôm nay Diệp Dĩ Mạt gọi cô ra ngoài mua quà, vài ngày nữa cô đi Nam Kinh, Tất Tử Thần ở lại trong quân đội, không tiện xin nghỉ phép về nhà, vì vậy chỉ có mình cô đến thăm anh thôi. Nếu là thăm hỏi, tất nhiên không thể thiếu quà cáp. Đối với Đại lão gia quanh năm ở trong quân đội mà nói, Diệp Dĩ Mạt cảm thấy tặng quà gì cũng đều lãng phí, cho nên cứ mua cho anh mấy đôi bít tất là thích hợp nhất. ←. ←

Không phải nói tham gia quân ngũ đều rất tốn bít tất sao...

Thực ra, Diệp Dĩ Mạt không muốn thừa nhận là bị nước mắt nước mũi của cha mình bắt đi, thật không có tiền đồ. Tuy nhiên, lqđ hai tám tuổi đối với một cô gái mà nói đã không tính là trẻ nữa, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt không chú trọng việc thành gia lập nghiệp, một người hay hai người, đối với cô mà nói, dường như có chút gì đó khác biệt. Tan trường sau đó về ru rú trong chỗ nhỏ của mình đánh máy, chủ nhật đến bắt nạt anh bạn nhỏ Lý Thụy một phen, nhìn bộ dạng xù lông 囧 của nó, cuộc sống thật sự rất sinh động.

Nhưng mà, hoàng thượng không gấp thái dám lại gấp, những lời này nếu có thể lưu truyền ở thời xưa, như thế tất nhiên là có đạo lý. Diệp Dĩ Mạt đối với chuyện chung thân đại sự của mình không có chút ý niệm nào, Diệp lão ba lại gấp muốn chết. Hôm trước, ở hội lính gặp lại lão liên trưởng, biết được con trai lão trước mắt cũng chưa có bạn gái, ánh mắt Diệp lão ba liền rực sáng! Vừa hỏi tuổi tác và tình hình, tuyệt, quá hợp!

Lão cha hai nhà hợp lại bàn kế, được rồi, cũng đừng tính toán trước, gặp mặt rồi nói sau!

Tất Trọng Tường hiện giờ đã là Phó Tư Lệnh quân khu, vẫn là con người kiên cường lại thêm lo lắng. Con trai hiện nay đã ba hai tuổi, điều kiện ngoại hình mọi thứ đều tốt, giỏi văn giỏi võ còn có thể hát, tiếng anh, hai bằng học sĩ quân sự, năm đó còn là hạng nhất đấu võ của quân khu. Cởi quân phục, cũng là một chàng trai đẹp trai hợp mốt, như vậy mà cũng không có bạn gái!

Tất Trọng Tường gấp gáp, cháu chắt nhà lão Vương đều đã có thể đi mua xì dầu, cháu chắt của lão bóng dáng cũng không thấy đâu! Ngay cả mẹ nó, cũng không biết đã trốn đi đường nào!

Không Bằng Duyên Mỏng - Viên NghệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ