Khi Chu Triển Nguyên hoàn thành xong công việc thì đã hơn mười giờ rồi. Nghĩ con trai đang ở nhà Tiếu Hàm, bỏ tài liệu trong tay xuống lập tức chạy xe về. Tổng giám đốc Chu không hổ danh là người bình tĩnh lạnh lùng, không những không vượt cái đèn đỏ nào, mà còn về nhà nhanh hơn bình thường mười phút.
Thời điểm anh vào nhà Tiếu Hàm, thấy bộ dạng ngủ say của con trai mình trên ghế sô pha, cái chăn mỏng được đắp trên người, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi nhếch lên, không biết là đang mơ cái gì, thậm chí còn mấp máy nói gì đó, cười ra tiếng. Chu Triển Nguyên có chút kinh ngạc, hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của con trai, anh vốn đã hứa với nó rồi, sẽ dành một ngày đi chơi với nó. Nhưng mà công ty tạm thời có việc gấp, anh không thể không đi, nghĩ hôm nay đã hứa mà không làm như vậy, Chu Triển Nguyên vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận cơn giận dữ dội của con trai. Không ngĩ đến, không những nó không náo loạn, mà trông bộ dạng còn rất vui vẻ, thật sự là kỳ quái, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng không có sập xuống mà. Như vậy, ánh mắt Chu Triển Nguyên nhìn về phía Tiếu Hàm cũng có chút sâu xa. Chả nhẽ làm giáo viên là sẽ có biện pháp với bọn trẻ này sao?
Kiểu này chắc là anh nên nói một tiếng với lão Triệu, hẹn cô giáo Trần Tư Tư kia ra ngoài gặp mặt lần nữa sao?
Hoặc sẽ tìm các cô giáo khác xem mặt?
"Anh Triển Nguyên, anh đã về, Nãi Tích đang ngủ." Tiếu Hàm tắt máy tính xách tay của mình lại, một tay xoa xoa mắt, một tay chỉ vào đứa nhỏ đang nằm trên sô pha, nhẹ giọng nói.
Nãi Tích xem TV xong liền ngả lên sô pha nằm ngủ, cô cầm chăn trong phòng ra đắp lên cho nó, lại đưa laptop ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị cho bài học ngày mai. May mà lúc sau anh Triển Nguyên về, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ, chăm sóc một đứa bé ngủ, thật sự là cô không có chút kinh nghiệm gì.
Chu Triển Nguyên cảm kích nhìn cô cười cười, nhẹ chân nhẹ tay bế con trai lên, nói cảm ơn làn nữa: "Đã làm phiền em rồi, Nãi Tích không làm loạn chứ?"
Tiếu Hàm cười lắc lắc đầu: "Ăn mỳ sợi và xem tivi một mình, rất ngoan."
Nhìn chung có thể nói, đứa bé này tính tình không ầm ĩ, chỉ là rất không nể mặt làm cô nghẹn vài lần mà thôi. Chu Triển Nguyên kinh ngạc, anh đã dẫn Nãi Tích đi ăn bữa tiệc to mừng sinh nhật mới đi siêu thị, tại sao còn ăn mỳ sợi? Nhưng mà cũng không có gì là không tốt, chắc là nó lại đói bụng, giờ phải về nhà trước đã.
"Cha con anh đi về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đã làm phiền em rồi." Chu Triển Nguyên bế con trai, đứng trước cửa nhìn Tiếu Hàm nói.
Chắc là Nãi Tích nghe thấy tiếng của ba, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ ba, nhấp nhấp miệng, sau đó lệch qua tiếp tục ngủ trên vai anh. Tiếu Hàm thấy vậy cười, nhìn bọn họ phất phất tay, đợi đến khi họ đi vào thang máy mới vào nhà đóng cửa. Ngẩng đầu nhìn lên thấy hơn mười một giờ, bài giảng chuẩn bị cũng hoàn chỉnh rồi, nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Ở bên kia, bế con trai về nhà, Chu Triển Nguyên đưa về phòng, thay quần áo, đắp chăn cho nó, thấy thằng bé ngủ an ổn mới xoay người ra khỏi phòng. Nhìn trong nhà vắng vẻ, lại không có người chăm sóc cho con trai, trong lòng Chu Triển Nguyên thở dài, thầm nghĩ, phải để cho lão Triệu giới thiệu một buổi xem mặt lần nữa, tóm lại trong nhà chắc chắn phải có một người phụ nữ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
RomanceTác giả: Viên Nghệ. Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã, quân nhân, sủng, HE. Số chương: 73 chương + 5 ngoại truyện. Convert: ngocquynh520. Editor: Nhóm Editor Diễn Đàn Lê Quý Đôn. Beta: Trầm Mặc Giới thiệu: Đây là câu chuyện về một ông chú phúc h...