Chương 6

2K 168 18
                                    

Chương 6

Tác giả: Vampire_J

Editor: Tịnh

【 Tuần thứ tư · Đêm 】

Qua hơn nửa tiếng sau đó, cuối cùng Bạch Thịnh cũng ngưng khóc, Lăng Thần Nam dần dần thả lỏng cánh tay, nhích cách cậu một chút.

Bạch Thịnh thoạt nhìn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tuy thở còn hơi nhanh, thế nhưng nét mặt đã khôi phục.

Lăng Thần Nam muốn đứng lên, kết quả chân mỏi nhừ đau buốt, lại ngã ngồi trở lại trên thảm, anh cười khẽ với Bạch Thịnh, nói: "Chân tê luôn rồi."

Bạch Thịnh theo thói quen hé miệng, thế nhưng trên môi đã bị cậu cắn bị thương. Cậu cũng học bộ dáng Lăng Thần Nam chậm rãi duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng xoa bắp chân.

Một lát sau, Lăng Thần Nam đứng lên, mặc dù chân còn hơi đau, nhưng lúc này anh không có tâm tư để ý đến. Anh đỡ Bạch Thịnh ngồi dậy xong, vươn tay ra nói với cậu: "Giới thiệu lại lần nữa đi."

Đối phương mới ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt mà nhìn anh, sau đó đưa tay ra cầm tay anh: "Chào bác sĩ, tôi tên là Bạch Thịnh."

Lăng Thần Nam ngồi xuống đối diện cậu, hỏi: "Thẩm Dần Xuyên là người yêu của cậu sao? Anh ta nhốt cậu?"

Ánh mắt Bạch Thịnh ảm đạm gật đầu.

Lăng Thần Nam nghĩ, nếu vậy thì có thể giải thích được. Các chi tiết nhỏ bọn họ yêu nhau đều là thật, chỉ có điều góc kể là ngược lại. Điều này giải thích được Bạch Thịnh hiểu biết về trang trí nội thất. Giải thích được cậu sợ thuốc an thần. Cũng giải thích được cậu có ấn tượng sâu sắc với mùi đất đêm hôm đó.

Thậm chí... Lăng Thần Nam nhớ lại chi tiết lần đầu tiên hai người gặp nhau —— Cậu nói Bạch Thịnh gọi một ly sữa đậu nành latte, mà người trước mặt này không dung nạp được lactose.

"Cậu tìm đến chuyên gia để giúp đỡ là rất dũng cảm rồi, nhưng tại sao lại lấy tên của hung thủ?" Lăng Thần Nam hỏi. Thấy đối phương không đáp, anh lại hỏi: "Là bởi vì cảm thấy dùng thân phận của mình không nói được sao?"

Bạch Thịnh gật gật đầu, do dự mở miệng: "Thật ra tôi luôn nghĩ, nghĩ, tại sao anh ấy... Vì sao làm chuyện đó, vì sao lại trở thành như thế, một người nóng nảy bạo lực như thế. Tôi cũng nghĩ đến vấn đề là do mình, không cho anh ấy cảm giác an toàn. Lúc mới biết nhau anh ấy không phải thế."

Không ít người bị hại cũng có tâm thái này, cảm xúc căm phẫn và oán trách không có chỗ phát tiết, lâu dần sẽ bắt đầu tự hỏi liệu thảm kịch đó có phải do lỗi của mình không. Ví dụ như, "Nếu như mình không đi con đường này thì sẽ không bị cướp.", "Nếu như mình không ra khỏi nhà thì nó cũng không gặp chuyện." vân vân. Theo lời mấy tuần đầu Bạch Thịnh nói, quả thật là đang tìm cớ cho các hành vi của Thẩm Dần Xuyên.

Lăng Thần Nam kề sát vào một chút, tay đè lên đầu gối, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt của cậu nói: "Bạch Thịnh, cậu là người bị hại, đó không phải lỗi của cậu, đừng tự trách."

Bạch Thịnh nhìn anh, lại mím chặt môi. Dường như cậu vẫn chưa thích ứng với thân phận mới, tay chân cứng ngắc không biết làm thế nào.

[Edit Hoàn] Người Bị Ta Chôn Sống KiaWhere stories live. Discover now