Chương 45 : Đây Là Cảm Giác Hôn Môi Sao?

1.2K 54 0
                                    

Ngày một tháng năm, là ngày đại cát, hợp cưới gả.

Trời tờ mờ sáng, hạ nhân tây viện phủ Trường Ninh Bá bận bận rộn rộn, đi qua đi lại, càng lúc càng thêm náo nhiệt.

Trong phòng, Nịnh Bảo sớm đã thức giấc, mặc cho hai vị ma ma se lông mặt cho nàng, quá trình se lông mặt có chút đau, nhưng sau khi se xong, khuôn mặt sẽ nhẵn nhụi như tơ lụa.

Xong rồi, nàng để cho Xuân Nhạc và Xuân Hỉ hầu hạ tắm gội, thay quần áo, sau đó để cho hỉ nương mà Tạ lão phu nhân sắp xếp đến chải đầu trang điểm.

Vẽ mày, vẽ mắt, son phấn trang điểm, mái tóc đen dài như thác nước được vấn cao lên, đội lên mũ phượng nạm vàng xinh đẹp, trên mũ phượng có khảm mấy chục viên hồng bảo thạch trong suốt, ánh hồng rực rỡ, long lanh làm người hoa mắt.

Chờ thay mũ phượng, khăn voan, ánh mặt trời cũng đã từ ngoài cửa soi vào trong.

Tất cả đã xong xuôi, Khương Nịnh Bảo đứng dậy khỏi giường, theo từng bước chân của nàng, chim Trĩ tinh xảo thêu trên giá y đỏ sẫm lại càng sống động hơn nữa, sống động như thật, vô cùng xinh đẹp.

Tam thẩm kinh ngạc cảm thán: "không hổ là tú nương tốt nhất trong cung thêu ra, ta vậy mà lại nhìn thấy chim Trĩ trên giá y như đang vỗ cánh."

"Ta cũng cảm thấy được, thật sự giống như vậy."

"Biểu tỷ, tỷ hạnh phúc quá đi thôi."

Mọi người đều kinh ngạc, cảm thán không thôi.

Sau khi Nịnh Bảo mặc trang phục lộng lẫy vào lại càng đẹp đến làm người nín thở, đôi mắt trong suốt linh động, ánh mắt đảo quanh, trong đó như hàm chứa một chút vũ mị hiếm thấy.

Người trong phòng đều kinh diễm...

Biểu muội của Nịnh Bảo nhìn thấy nàng ngay ngắn ngồi trên giường, xinh đẹp như tranh, nhịn khôngđược cảm thán: "Biểu tỷ, trách không được người người đều nói, ngày xuất giá, tân nương đều là xinh đẹp nhất, lời này đúng là không sai, muội đã được chứng kiến tận mắt."

"Khương tứ tiểu thư, sinh ra đã là xinh đẹp rồi, sau khi trang điểm lại càng xinh đẹp không gì sánh được."

Ma ma cùng hỉ nương trong phòng đều gật đầu đồng ý, ngươi một lời ta một chữ đều là khen ngợi, các biểu tỷ muội, cũng hứng thú dạt dào, cùng khen ngợi Nịnh Bảo, các vị thẩm thẩm chỉ biết nhìn mà cười, thỉnh thoảng xen vào một hai câu, không khí trong phòng đều là vui mừng cùng náo nhiệt.

Đại đường tỷ Khương Xu Nghiên đứng bên cười khanh khách, ánh mắt dừng trên mũ phượng khăn voan và trang sức, từ đầu đến chân, trên người nàng, tất cả trang sức cũng là giá trị liên thành, ngay cả đôi giày hoa thêu đỏ của nàng, trên đó cũng đính hai viên hồng bảo thạch, có lẽ cũng chỉ có công chúa hoàng tộc mới có thể sánh được, thật làm người hâm mộ không thôi.

Khương Minh Dao cũng nhìn nhan sắc tuyệt luân của tứ tỷ, nghĩ đến mười ngày sau mình cũng sẽ xuất giá, trong đôi mắt trong veo liền hiện lên chút chờ mong cùng chút ngượng ngùng xấu hổ.

Khương Nịnh Bảo nghe mọi người vui mừng nói lời hay ý tốt, khoé miệng lại không tự giác cong lên, trong lòng tràn ngập sung sướng vui mừng.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

thì ra là Khương lão phu nhân đến, hôm nay Khương lão phu nhân mặc hỉ phục, tinh thần phấn chấn, bà đến đây, hạ nhân cùng ma ma trong phòng thi nhau hành lễ.

Vài vị thẩm thẩm cũng gật đầu chào Khương lão phu nhân, còn tiểu bối thì hành lễ vấn an.

"Tổ mẫu, sao người lại có thời gian đến đây?" Khương Nịnh Bảo vẫn ngồi trên giường như cũ, làm tân nương, không thể tuỳ tiện đứng dậy, chỉ có thể nhỏ nhẹ cất lời hỏi.

Hôm nay khách đến rất đông, tổ mẫu là người có vai vế cao, hẳn là ở chủ viện, không nghĩ đến, Khương lão phu nhân lại xuất hiện ở phòng của nàng.

Khương Nịnh Bảo kinh ngạc.

"Đại bá nương cùng đại đường tẩu con đang chiêu đãi khách, ta đến đây là để nhìn con." Khương lão phu nhân cẩn thận đánh giá cháu gái thứ tư sau khi trang điểm thay giá y, nhan sắc khuynh thành, vẻ đẹp trong suốt như ngọc, cả người nhịn không được giật mình, ánh mắt phức tạp vô cùng, hình như có một chút hoài niệm hiện lên.

Đứa cháu gái này, sinh ra cực tốt, gả đi càng tốt hơn, có lẽ sau này còn có phúc khí lớn hơn thế nữa.

Nhưng lão phu nhân vẫn không vui vì nàng, vẫn không mừng vì hai đứa nhỏ nhị phòng, về nguyên nhân, Khương lão phu nhân không muốn nhiều lời.

Chỉ cầu là sau này, cháu gái này sẽ không hận bá phủ là tốt rồi.

"Đa tạ tổ mẫu quan tâm." Khương Nịnh Bảo không có nhìn nhầm, đáy mắt lão phu nhân chợt hiện lên hoài niệm rồi biến mất, hơi mỉm cười, tựa như hoa mẫu đơn nở rộ, ung dung uyển chuyện.

"Sau này, sống ở phủ Định Quốc Công cho thật tốt, ta đi tiếp đón khách." Lão phu nhân nói xong, ánh mắt có chút tiếc nuối, tháo vòng tay hồng bảo thạch trên tay đeo vào tay cháu gái, gật đầu cùng các vị thẩm thẩm cùng tiểu bối, rồi được Hồng Hạnh dìu đi rời khỏi viện của Nịnh Bảo.

Khương lão phu nhân vừa đi, các biểu tỷ muội trong phóng tiếp tục cười đùa.

Ánh mắt của Khương Xu Nghiên và Khương Minh Dao đều dừng ở vòng tay trên cổ tay Nịnh Bảo, trong lòng không hẹn mà dâng lên một cảm xúc khó tả.

Khương Nịnh Bảo rũ mắt nhìn vòng tay hồng bảo thạch trong suốt trên cổ tay, không tự giác vuốt ve một cái, nếu nàng nhớ không lầm, đây là vòng tay lão phu nhân vẫn mang bên người, chưa bao giờ đổi qua.

Hôm nay là ngày đại hỉ, Khương Nịnh Bảo lười nghĩ đến ý đồ của lão phu nhân, cười cười một cái, an tĩnh ngồi trên giường cùng các nàng vui đùa ầm ĩ, chờ đợi giờ lành đến.

"Nịnh Bảo, ăn chút điểm tâm lót bụng đi con." Đại thẩm thẩm đi đến bên người nàng, trong tay mang theo dĩa điểm tâm, nhỏ giọng nói.

Nịnh Bảo mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn đại thẩm thẩm." Sáng sớm lăn lộn đến giờ, đến bây giờ chưa uống được giọt nước nào, bụng cũng trống trơn, có mấy miếng điểm tâm lót bụng cũng tốt.

nói xong, nàng lấy ăn vài miếng điểm tâm.

Người trong phòng thấy thế, che miệng cười khẽ, người có kinh nghiệm đều biết đại hôn, tân nương tử chịu đói rất cực khổ, không thể uống nhiều nước, nhưng có thể ăn chút điểm tâm.

......

Đại hôn của Định Quốc Công, người người trong kinh thành, nơi nơi đều là vải đỏ tung bay, bá tánh sôi nổi treo vải đỏ trong cửa hàng của mình, cửa nhà, cả trên quầy hàng để chúc mừng cho Định Quốc Công.

Đội đón tân nương rồng rắn nối đuôi, khua chiêng gõ trống suốt đường đi, pháo nổ không dừng.

Định Quốc Công Tạ Hành, một thân hỉ phục tân lang đỏ thẫm, cưỡi ngựa đi phía trước, khuôn mặt anh tuấn, lãnh ngạnh cũng đã hoá chút dịu dàng, khoé miệng treo cao, vẫn sát khí đầy người như trước, nhưng không che dấu được sự vui mừng.Đội ngũ sáo kèn đi phía sau, thanh thế rất lớn, làm cho các công tử, tiểu thư ở tửu lầu, trà lâu đang xem náo nhiệt hâm mộ không thôi, chỉ sợ thái tử thành thân nạp phi cũng không có được sự vui mừng cùng treo vải đỏ chúc mừng thế này đâu.

Gả Cho Cha Nam ChínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ