Chương 5: Tạ Thế Tử Là Người Vong Ân Bội Nghĩa

1.3K 54 0
                                    

Sau khi Khương Nịnh Bảo rời khỏi Thọ Kim Đường, bước chân nhẹ nhàng mang theo tỳ nữ Xuân Hỉ đang chờ ở bên ngoài đi về Tây trắc viện, nàng bỏ qua những ánh mắt trộm ngắm nàng cũng như những ma ma và tỳ nữ đang xì xầm bàn tán.

Chuyện Triệu quản gia tới cửa từ hôn vốn không thể giấu được, hiện tại có lẽ đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.

"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Tỳ nữ Xuân Hỉ cẩn thận liếc mắt dò xét tiểu thư nhà mình, nhớ tới chuyện Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công đến nhà bái phỏng, nhịn không được lo lắng hỏi.

Khương Nịnh Bảo cười nhẹ, nhìn ra hoa viên nhỏ cách đó không xa, trong hoa viên từng bông hoa nhỏ tranh đua khoe sắc, tâm trạng sung sướng mở miệng nói: "Ta rất khoẻ."

Thực sự là rất khoẻ, nhiều năm làm một tiểu thư nũng nịu đáng yêu như thế, hiếm khi có thể có cơ hội bày ra gương mặt thật một chút, lại đem người ta sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, cảm giác của Khương Nịnh Bảo bây giờ là thấy cả người thoải mái không thôi.

Tỳ nữ Xuân Hỉ nhìn tiểu thư nũng nịu đáng yêu động lòng người nhà mình đang nở nụ cười, không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên chút bất an, cứ cảm thấy tiểu thư nhà mình là lạ ở chỗ nào.

Chờ đến buổi trưa, khi nàng đi đến nhà bếp để lấy cơm trưa, mới biết được tiểu thư nhà mình rốt cuộc đã làm gì, không thể kiềm được, rùng mình một cái, sao tiểu thư nhà mình lại hồ đồ như thế. Nàng vội vã xách lồng đựng thức ăn quay về sân viện, thì nhìn thấy tiểu thư đang đứng dưới tàng cây hoa quế ở trong sân, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại xinh đẹp kia tràn đầy nét tưởng nhớ, tựa như một bức tranh mỹ lệ.

Xuân Hỉ nhịn không được rón rén bước tới.

"Tiểu thư, ngài lại đang nhớ tới Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân."

Khương Nịnh Bảo khẽ gật đầu, nhớ tới dưới tàng cây hoa quế này có chôn một loạt rượu nữ nhi hồng, có vài vò rượu là nàng và cha cùng nhau ủ, cùng nhau chôn xuống, thở dài: "Nếu cha mẹ biết được chuyện ta bị từ hôn, không biết sẽ đau lòng đến mức nào."

Thai xuyên đến cổ đại, Khương Nịnh Bảo liền được cha mẹ sủng ái.

Nhớ đến đoạn sau của nguyên tác, có tình tiết cha mẹ xuất hiện báo thù cho 'nàng' khóe miệng Khương Nịnh Bảo khẽ cong cong, thì ra cha mẹ nàng vẫn chưa chết.

thật là một thông tin đáng giá làm người ta vui mừng.

Đáng tiếc là trong nguyên tác vẫn không lộ ra rốt cuộc cha mẹ đang ở nơi nào, chỉ nói được người cứu, địa phương đó ngăn cách với nhân thế, cha bị gãy hai chân, còn nương thì mất trí nhớ, nên không thể quay về Trường Ninh Bá phủ.

"Tiểu thư......" Trong mắt tỳ nữ Xuân Hỉ hiện lên nét đau lòng, tiểu thư thật là đáng thương, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân ra đi, không có cha mẹ che chở, hiện tại lại bị từ hôn.

Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua Xuân Hỉ, Xuân Hỉ là tỳ nữ tâm phúc của nàng, vẫn luôn lưu lại ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ rời đi, cuối cùng cũng là nàng ấy giúp đỡ 'nàng' làm rất nhiều chuyện ác độc, sau đó bị người ta đem bán tới nơi dơ bẩn.

"Hôm nay cơm trưa có món gì ăn ngon?" Khương Nịnh Bảo thu lại suy nghĩ, cười tủm tỉm hỏi.

Tỳ nữ Xuân Hỉ vội vàng nói ra tên món ăn: "Có món canh gà hầm tổ yến, vịt bát bảo, trân châu gà xào đường giấm, bánh đậu thuý ngọc, cuốn như ý, rau xanh xào."

Vốn tưởng rằng phòng bếp sau khi biết được tiểu thư bị từ hôn sẽ bị cắt xén thức ăn, không ngờ thức ăn vẫn cứ giống y như cũ.

Xuân Hỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, cũng không nói gì, xoay người trở về phòng dùng cơm trưa, kỳ thật nếu thức ăn cũng bị cắt xén thì Khương Nịnh Bảo cũng không quan tâm, bởi nàng đang giữ hồi môn của mẫu thân trong tay, hoàn toàn không cần lo lắng chi phí ăn mặc.

Cho dù muốn mở một gian bếp nhỏ ở viện mình cũng thế. Nhưng Khương Nịnh Bảo lại lười làm như thế.

Phòng bếp lớn làm đồ ăn khá ngon, chỉ cần chất lượng đồ ăn không có giảm xuống, giảm bớt số lượng thì cũng không sao.

Sau khi ăn cơm trưa xong, tỳ nữ Xuân Hỉ dọn dẹp mặt bàn, nàng ngồi trên trường kỉ, pha một bình trà hồ hương, nhìn chăm chú vào những đóa hoa quế bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung.

nói đến hôn ước của nàng và thế tử Tạ Cảnh Dực của phủ Định Quốc Công, trong nguyên tác cũng không được miêu tả tỉ mỉ kỹ càng, nhưng Khương Nịnh Bảo lại hiểu rất rõ, tóm tắt dễ hiểu một câu thôi, đó chính là "ơn cứu mạng" nên hai nhà kết thân.

Năm ấy, khi nàng ba tuổi theo mẫu thân Dương thị lên chùa dâng hương, trên đường trở về vô tình cứu được phu nhân chi thứ hai là Tạ thị và Tạ Cảnh Dực sáu tuổi. Lúc đó Tạ Cảnh Dực vẫn còn chưa được Định Quốc Công nhận làm con thừa tự.

Sau khi phu nhân của chi thứ hai nhà họ Tạ được cứu, biết được mẫu thân có cô con gái ba tuổi, liền đưa ra ý định kết làm thân gia, mẫu thân thấy Tạ Cảnh Dực thông tuệ nhạy bén, dáng vẻ tuấn tú nên cũng đồng ý.

Hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối.

Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, như cây to lâu năm có bộ rễ sâu vững chắc, cành nhánh vươn cao và xa, đặc biệt là sau khi Tạ gia xuất hiện người thừa kế là Định Quốc Công, thì càng giống như mặt trời ban trưa, thanh danh hiển hách.

Chi thứ hai của nhà họ Tạ cũng phất lên như diều gặp gió, nhưng lại thiếu nổi bật, nên địa vị của chi thứ hai ở Tạ gia cũng giống như bao nhiêu người khác, tuy nhiên, thiếu gia Tạ Cảnh Dực con dòng chính thất vừa tuấn tú lại vừa thông minh xuất chúng.

Năm Tạ Cảnh Dực tám tuổi thì được Tạ lão phu nhân nhìn trúng, dưới sự chứng kiến của tông tộc, được nhận làm con thừa tự của Định Quốc Công, trở thành thế tử gia của phủ Định Quốc Công, cho nên địa vị vị hôn thê được định sẵn là nàng thì lên vùn vụt như nước đẩy thuyền, trở thành đối tượng bị nhóm thiên kim quý nữ trong kinh thành vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

"Vì người trong lòng, nên không tiếc tổn hại thanh danh của con gái ân nhân cứu mạng, cuối cùng còn cùng nữ chính huỷ hoại cả nhà nàng, nam chính này đúng thật là vong ân phụ nghĩa"

Khương Nịnh Bảo nhấp một ngụm trà hồ hương, lẩm bẩm.

Nhưng tại sao trong nguyên tác lại không nhắc đến việc này, chỉ nói Khương Nịnh Bảo không cam lòng từ hôn, lì lợm la liếm dây dưa nam chính, không, hình như có nói qua, là Khương Nịnh Bảo sau khi bị 'nữ chính' huỷ hoại tất cả thanh danh một cách tàn nhẫn, nàng không cam lòng gào lên. Nhưng đã quá muộn, những người biết được chuyện này ngoài cha mẹ nàng ra, thì tất cả đều đã chết, hoặc đều câm lặng không lên tiếng nên không một ai tin tưởng nàng.

Gả Cho Cha Nam ChínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ