Lâm Hạo Quân ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn An Thy, đôi môi khẽ hiện đường cong ôn nhu.
Anh ta không phải say rượu sao, sao đột nhiên lại thế này? Khẽ nhíu mày, An Thy thầm suy nghĩ, bước chân lui dần ra cửa...
"An Thy." Anh thấp giọng gọi cô.
"Ai, ai là An Thy, anh đừng có gọi loạn." Nghe anh gọi làm cô cảm thấy hoảng loạn.
"À... Không hiểu sao?" Lâm Hạo Quân mị hoặc cười cười.
Anh đứng dậy đi về phía cô. Cô lui một bước, anh tiến một bước cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn đường lui nữa.
Lưng chạm tường mà anh lại đứng ngay trước mặt. An Thy hoảng loạn cố lấy dũng khí nói: “ Lâm tổng tài, anh uống say rồi, anh... A ——"
Không đợi cô nói xong, Lâm Hạo Quân cường thế ôm cô kéo sát lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh, anh, anh..." Bị anh ôm chặt làm cô nói không nên lời.
"Tôi làm sao… "
Cự ly thật gần, hơi thở anh phả vào má cô làm cô lúng túng.
Thật vất vả khôi phục chút tỉnh táo, An Thy cuối cùng phun ra một câu đầy đủ: "Bỏ tôi ra."
"A! Thật là buồn! Chưa có cô gái nào lại không muốn được ở trong vòng tay tôi." Anh ác ý nói nhẹ bên lỗ tai mẫn cảm của cô.
"Thế thì tôi là người đầu tiên." Cố gắng nhẫn nhịn ác ý của anh, cô trấn tĩnh lại.
"Vậy sao?Tôi chờ mong điều đó." Lâm Hạo Quân đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi cô ."Ừ! Ngọt thật." Anh liếm liếm môi…
"Anh! Không biết thẹn!" Má cô phút chốc ửng hồng thật đáng yêu.
"Đáng chết !" Nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọng trỗi dậy.
Lâm Hạo Quân ôm An Thy đi về phía giường. Bàn tay vòng ra sau lấy đi kẹp tóc của cô làm làn tóc xõa xuống trông như thác nước. Mềm mại, mượt mà.
"Anh... không được làm càn…"
"Làm người của tôi, được không?!"
Mặc dù chỉ mới gặp An Thy một lần nhưng mà anh lại không hiểu vì sao mình rất khát vọng cô. Hơn nữa anh còn cảm thấy cô rất quen thuộc. Sao có thể như vậy?
"Không! Không được!" An Thy cuống cuồng trả lời. Thân mình bắt đầu vẫy vùng mong thoát ra.
Lâm Hạo Quân đè cô xuống giường, giữ chặt hai tay cô. "Vì sao không thể?"
Cho dù hai tay không cách nào hoạt động, cô vẫn cật lực muốn thoát khỏi anh.
Xem cô không ngừng giẫy giụa, Lâm Hạo Quân liền trèo lên giường, trực tiếp ngồi lên cô, hoàn toàn hạn chế hành động của cô .
Không nghĩ chờ đợi, anh cúi xuống hôn cô. Thừa dịp cô phản kháng anh liền đưa lưỡi vào miệng cô thăm dò.
"Không, đừng, ưm..." Nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt, khiến cô nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước ở trong thư phòng, cô thôi vùng vẫy, để mặc anh hôn mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Nợ ( FULL )
Short StoryCô gặp anh vào 8 năm trước... Năm đó, cô 18 tuổi. Đêm đó, anh là người đầu tiên của cô... Giống như ngẫu nhiên lại giống như cố ý an bài. 8 năm sau gặp lại... Đêm đó hai ta lần nữa thêm lần nữa... Có thể kết thúc... Hay vẫn cứ tĩnh mịch cô độc???