🥕 Chương 49 🥕: Ngủ chung

13.5K 388 15
                                    

Edit: Phưn Phưn

Buổi trưa, mấy người Lục Quýnh và Lâm Khê đến thăm Phó Tranh, mang đồ ăn tới cho anh.

"Ca, biết anh ngã bệnh không thể ăn đồ ăn dầu mỡ, nhìn nè, mua cho anh bánh bao và cháo của Lý đại vương, nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Lục Quýnh nói, giúp Phó Tranh chống cái bàn lên giường bệnh, để cặp lồng lên cho anh.

Phó Tranh rủ mắt nhìn, hỏi bọn họ, "Các cậu buổi trưa ăn gì?"

Lục Quýnh nói: "Chao ôi, ở kim ngọc mãn đường đoàn viên, lão tử ăn no muốn chết."

Lâm Khê nói: "Buổi trưa ăn thịt cừu xiên, do chuyên gia làm, nói chứ, thịt cừu này ăn rất ấm áp, bây giờ toàn thân lão tử đều nóng lên."

Lục Quýnh nheo mắt nhìn cậu một cái, "Nếu không thì nhảy sông để bên trong mát mẻ hơn?"

"Ai da ta thao, tâm địa cậu độc ác vừa thôi!"

Phó Tranh nghe bọn họ nói, nhất thời cảm thấy mình thật bất hạnh.

Cái này gọi là chuyện gì vậy?

Người ta năm mới ăn ngon uống đã, vô cùng náo nhiệt, còn anh tết nhất, một người yên tĩnh ở bệnh viện không nói, lại chỉ có thể húp cháo gặm bánh bao...

Không nghĩ còn không cảm thấy gì, vừa nghĩ tới, thật mẹ nó chó má!

Phó Tranh khổ sở gặm bánh bao, Lục Quýnh ngồi chơi bên cạnh, hỏi anh, "Chị dâu đâu? Sao không thấy cậu ấy?"

Phó Tranh: "Về quê rồi."

Lục Quýnh: "Quê? Quê chị dâu ở đâu?"

"Ở Vũ Thành."

Lâm Khê: "Ô, khá xa đó, ngồi xe tới cũng phải bảy giờ lận."

Lục Quýnh: "Là rất xa, có điều chị dâu biết anh nằm viện không?"

Phó Tranh: "Không biết, nói cho cô ấy biết làm gì, lại để cho cô ấy lo lắng."

Lục Quýnh nhìn Phó Tranh, trầm mặc một hồi, đột nhiên đặc biệt cảm khái, "Ca, anh đấy, không yêu đương thì thôi, vừa yêu đương lại hãm sâu như vậy, móc tim móc phổi ra đối tốt với con gái như thế, anh không sợ à?"

Phó Tranh ngước mắt nhìn cậu, "Tôi sợ cái gì?"

Lục Quýnh sờ mũi, nói: "Cái này sao, có một số việc sẽ thay đổi rất lớn, nhất là mấy chuyện tình yêu, chính xác mà nói, anh sẽ không nghĩ tới đâu, chờ về sau lên đại học, đến thành phố lớn hơn, cám dỗ bên ngoài càng nhiều, chị dâu có thể..."

"Ngừng! Lục Quýnh cậu muốn làm gì? Qua năm mới, đừng nói mấy điều không có!"

(Pheng: A Quýnh ngứa da hả em? :)))

Lục Quýnh còn chưa nói xong, Phó Tranh đã đoán được cậu muốn nói cái gì, sắc mặt âm trầm, vô cùng khó coi.

Lục Quýnh ngẩn ra, "Không phải, em..."

Lâm Khê che kín miệng cậu lại, "F*ck, cậu mẹ nó hôm nay uống nhiều quá rồi! Nói cái quái gì đâu không!"

Lâm Khê vừa nói vừa đẩy Lục Quýnh ra bên ngoài, "Cậu không phải là muốn về chơi mạt chược à, mau về đi, nhanh lên."

[EDIT - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ