Ngày ấy anh đến ( phần 30)

336 9 1
                                    

(30)
Nói xong thì đám cảnh sát gồng tay ả lại, rồi dẫn về đồn mặc cho ả không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- " Thả tôi ra.... sao các người lại bắt tôi... các người có quyền gì mà bắt tôi chứ hả" Vào đến đồn ả vẫn không ngừng hét lớn, ả cho rằng mình bị bắt oan.

- " Cô bị tố cáo là phạm một số tội ác, chúng tôi phải tạm giam giữ cô để điều tra."

- " Tôi phạm tội gì? Tôi không phạm tội, tôi bị oan..."

Ả khóc lóc ra sức giãy giụa, ả rất sợ những tội ác của mình bị phơi bầy. Ả rất sợ chốn ngục tù này nên cố gắng giả vờ minh oan để được thả, nhưng tất cả đều vô ích.

- " Chúng tôi sẽ điều tra làm rõ, nếu cô bị oan chúng tôi sẽ sớm trả lại tự do cho cô..."

Một vị cảnh sát nói rồi ra ngoài khóa cửa phòng giam lại... Không gian yên tĩnh chỉ còn mình ả, lúc này ả thấy căm phẫn vô cùng, ả rất hận cô, ả cho rằng tất cả mọi chuyện đều vì cô mà ra. Vì cô mà ả mới bị bắt, ả nghi ngờ cô chính là người tố cáo ả.

---------------
Cô và anh vui vẻ sống như trước, cô định làm kiếm một ít tiền rồi về chỗ ba mẹ nuôi rồi sống một cuộc sống yên bình ở đó.

Cô làm việc không kể ngày đêm, làm đến nỗi bị kiệt sức. Hôm ấy cô bị ngất rồi được anh đưa vào bệnh viện. Suốt mấy tiếng ngồi chờ ở phòng cấp cứu anh lại nhận được một tin như sét đáng ngang tai, cô bị ung thư gan.

Bác sĩ nói bệnh khó chữa, nếu tìm được người hiến gan phù hợp thì tỉ lệ thành công cũng rất thấp.  Nếu uống thuốc đầy đủ cô có thể sống thêm được một năm nữa.

Anh đấm mạnh vào tường, trong lòng hiện lên cảm giác bất lực. Anh không biết làm thế nào để cứu người con gái mình yêu. Anh hận chính bản thân mình vì không thể chăm sóc tốt cho cô.

- "Em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?" Anh ân cần hỏi han khi thấy cô từ từ mở mắt.

- " Em không sao, sao em lại ở đây..."

- " Em bị ngất nên anh đưa em vào đây.... Em đó, chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của bản thân cả, từ giờ anh không cho em đi làm nữa đâu..."

Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, tim anh thắt lại, lần này cô không chỉ ốm bình thường nữa mà cô bệnh nặng rồi. Anh phải làm sao để cứu cô đây.

- " Anh làm sao đấy, em không sao đâu... đừng khóc..." Cô kẽ nói, cô đau lòng khi thấy anh khóc vì cô, có lẽ ở bên cô anh toàn đau khổ, vất vả thôi... Cô thật sự không muốn thấy anh như vậy, nếu anh yêu cô gái khác thì anh đã được hạnh phúc rồi.

Anh đưa tay lau vội vài giọt nước mắt rồi vén mấy sợ tóc trên mặt cô. Anh không biết thời gian còn bao lâu nữa nhưng anh sẽ cố gắng trân trọng, yêu thương cô, anh hứa sẽ không để ai làm cô buồn, không để ai hại cô nữa.

Hắn nghe tin cô bị bệnh thì cũng muốn đến thăm, nhưng vừa đến đã gặp ba mẹ đẻ của cô đang gào khóc trước phòng cấp cứu. Hắn thoáng sợ hãi nhưng rồi cũng nhớ ra người đang trong phòng cấp cứu kia chính là chị gái cô. Ả ta vì bị phạt tù nên chán sống mà cắt tay tự tử....

Vừa thấy hắn mẹ ả đã kéo lại, giọng đầy phẫn nộ...

- " Tại sao mày lại làm vậy với con gái tao? Nó có lỗi gì chứ, nó hầu hạ máy mấy năm trời mày biết không?"

- " Tôi không làm gì cả, cô ta bị như vậy là đáng đời. Bị như thế cũng chẳng bằng những tội ác mà cô ta đã gây ra..."

- " Chat, mày câm miệng mày lại, ai cho mày đối xử với tao như vậy hả... nếu nó có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày đâu. "

Bà mẹ ả đưa tay tát hắn, dằng co với hắn một lúc khi vị bác sĩ bước ra thì mới buông...

- " Con gái tôi sao rồi?"

- " Bệnh nhân mất máu nên cần truyền máu gấp, mà kho máu hiện tại hết... Bệnh nhân nhóm máu B nên hai bác ai trùng thì đi theo tôi làm xét nghiệm ạ."

Ba mẹ ả nghe xong cũng chết đứng người, ả nhóm máu B ư, vậy thì không trùng với ai trong hai người họ, lẽ nào ả không phải con ruột của họ?

#còn

#p/s: Se hay He ạ

NGÀY ẤY ANH ĐẾN ( Đã full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ