"A! Sao lại nhiều như vậy?" Sườn kho, thịt hầm, cá hấp, tôm rang muối tiêu..... Mới vừa đi đến trước bàn ăn cậu đã bị một bàn thức ăn rực rỡ muôn màu dọa sợ. Cùng là một bàn đầy thức ăn, cậu buổi sáng nhìn đến cảm thấy đặc biệt phong phú, đó là bởi vì lúc ấy cậu phi thường đói. Hiện tại bữa sáng còn chưa có tiêu hóa hết, tuy rằng màu sắc rất đẹp, hương thơm bốn phía nhưng cậu thật sự không có khẩu vị."Ăn cơm đi!" Tú Bân vẫn chưa để ý đến cậu kinh ngạc, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn trưa.
Cậu cũng chỉ có thể cùng ngồi xuống theo nhưng là bởi vì không đói bụng, tốc độ ăn so với bữa sáng "nhã nhặn" hơn rất nhiều, từng ngụm từng ngụm chầm chậm đưa thức ăn vào miệng.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Tú Bân chú ý tới cậu biến hóa lập tức mở miệng dò hỏi.
"Không phải, không phải! Là.... Là em bữa sáng ăn nhiều quá, hiện tại không đói bụng, ăn không vô." Liên Chuẩn dùng sức lắc lắc đầu, đỏ mặt giải thích.
"Ăn không vô thì thôi, đừng miễn cưỡng chính mình." Tú Bân cũng không miễn cưỡng cậu , ngữ khí thản nhiên dặn một câu.
"Bân...... " Cậu nháy mắt đã bị Tú Bân làm cho cảm động đến không kiềm chế được, nếu cậu ở nhà ăn cơm dám nói buổi sáng ăn nhiều đến trưa không muốn ăn, khẳng định sẽ bị mẹ mắng cho một trận, cho nên hiện tại cậu thực cảm thấy anh đối với mình so với cha mẹ còn tốt hơn.
Có được lời của anh , cậu ăn xong một bát cơm liền buông đũa, nhưng anh vẫn còn đang ăn cơm, cậu ngồi ở đối diện cảm thấy có chút xấu hổ lại ngượng ngùng không dám tự tiện rời bàn ăn.
"Em vào thư phòng đi, lát nữa anh tự thu dọn cũng được." Đang vào lúc cậu không biết nên làm cái gì, anh vẫn cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu nói một câu.
"Vậy... Em vào thư phòng, anh cơm nước xong gọi em một tiếng, chúng ta cùng nhau dọn." Tú Bân săn sóc làm cho cậu thêm một lần cảm động, nhanh chóng đứng lên, vừa muốn xoay người đi lại dừng lại bảo anh muốn hai người cùng dọn bàn ăn, đợi anh gật đầu rồi mới chạy vào thư phòng.
Tú Bân cơm nước xong cũng không có vào thư phòng kêu Liên Chuẩn, tự mình đem bàn ăn thu dọn sạch sẽ xong, trở lại thư phòng nhìn cậu đang cao hứng phấn chấn chơi game, lại đi đến một bên tiếp tục xử lý công việc.
Đến thời gian ăn tối, lại là anh trước tiên làm cơm xong mới đến phòng kêu cậu . Liên Chuẩn ngẫm lại thấy mình một ngày trừ bỏ ăn chính là chơi, thật sự so với khi ở nhà còn thoải mái hơn, đột nhiên cảm thấy kết hôn là một chuyện thật đúng đắn.
Cơm nước xong, cậu giúp anh thu thập bàn ăn liền bồi anh cùng ngồi trên sô pha phòng khách xem TV. Tuy chương trình tin tức anh xem làm cậu cảm giác thực nhàm chán, trong lòng vẫn còn nhớ thương game trên máy tính nhưng cậu cũng nhu thuận hiểu chuyện, cảm thấy nếu hai người một khi đã kết hôn, anh trở thành chồng mình, lại đối với mình tốt như vậy, mình cũng phải đối xử tốt với anh một chút.
Khi cánh tay anh khoác lên vai cậu , mặc dù có chút ngại ngùng nhưng cậu vẫn xê dịch thân thể chủ động tựa vào trong lòng anh.
Hai người ôm nhau ngồi cùng một chỗ xem TV một lát, anh nói đi nghỉ ngơi, cậu liền ngoan ngoãn theo anh trở về phòng ngủ.
Tú Bân như trước để cho cậu đi tắm trước, thời điểm cậu tắm xong đang ngồi đợi anh ra, không chỉ không có khẩn trương cùng bất an của ngày hôm qua, ngược lại còn mặt đỏ tim đập thậm chí có một chút chờ mong.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cậu đang ngồi dựa vào đầu giường nghịch di động.
"Bân....." Liên Chuẩn nghe được động tĩnh buông di động ngẩng đầu, sợ hãi gọi một tiếng. Cậu cũng thực nghe lời, từ sau khi anh đưa ra yêu cầu lúc làm tình tối hôm qua, cậu liền vẫn gọi anh là "Bân".
"Đằng sau còn đau không?" Tú Bân đi đến bên giường, cúi đầu nhìn cậu dò hỏi.
"Không đau." Cậu đỏ mặt lắc lắc đầu.
"Để anh xem một chút." Tú Bân dường như không yên tâm, lại đòi coi lại.
"Ừm...." Liên Chuẩn ngoan ngoãn đồng ý, lập tức xoay lưng lại. Cậu hiện tại không phải bởi vì sợ hãi anh mới làm theo yêu cầu của anh mà là biết anh muốn tốt cho mình cho nên mới anh nói làm gì liền làm cái ấy, bất quá chính là vẫn có chút ngại ngùng, cậu cảm thấy hai má mình nóng bỏng, thân mình cũng nóng, đến trong lòng cũng là nóng hầm hập.
"Đã tiêu sưng rồi. Có đau hay không?" Tú Bân vén vạt áo choàng tắm của cậu , lộ ra hai cánh mông tròn vểnh, nhìn đến huyệt khẩu đã khôi phục màu sắc phấn nộn tối hôm qua nhưng vẫn lo lắng vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn lên.
"Không.... Không đau, a....." Bộ vị mẫn cảm bị đụng chạm,cậu không nhịn được bật ra một tiếng rên khẽ.
"Nâng mông lên một tí." Tú Bân thu hồi ngón tay, thanh âm ấm ách yêu cầu.
Liên Chuẩn tuy rằng không biết anh muốn làm cái gì nhưng vẫn nghe lời nâng mông lên.
Tú Bân ngồi phía sau cậu , hai tay xoa hai cánh mông, thịt mông mềm mại lại nhẵn nhụi bóng loáng, nhịn không được nhẹ nhàng nhu nhu, biến thành cậu lập tức phát ra tiếng rên rỉ lớn hơn. Sau đó anh cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi chạm vào tiểu huyệt trước mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Soojun ver | Lão công mặt than sủng vợ |
De TodoSoobin & Yeonjun chuyện chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả Link gốc :https://www.facebook.com/Truy%E1%BB%87n-%C4%90am-M%E1%BB%B9-393282751130074/ Lý Tôn : Thôi Tú Bân ( Choi Soobin ) Trần Sắc : Thôi Liên Chuẩn ( Choi Yeonjun )