Chương 27 : Vạch trần chân tướng

1.3K 108 6
                                    

"A!? Cha mẹ anh đã trở về!?" Liên Chuẩn lập tức ngây ngẩn cả người, miệng mở to, nhìn chằm chằm Tú Bân.

"Ừ. Vốn tối hôm qua gọi điện nói muốn tới đây nhưng anh không cho, nói hôm nay mang em qua." Anh gật gật đầu, kiên nhẫn hướng Liên Chuẩn giải thích."Điện thoại!? Có phải hay không là tối hôm qua lúc chúng ta..... cuộc điện thoại đó?" Cậu mặt biến sắc, thật cẩn thận hỏi lại.

"Ừ." Tú Bân lại gật đầu.

Sao có thể! Chết rồi! Cũng không biết cha mẹ anh có hay không phát hiện hai người lúc ấy đang....... Anh lâu như vậy không chịu tiếp điện thoại, bọn họ khẳng định sẽ đoán được! Chính mình sao có thể không biết xấu hổ đi đối mặt bọn họ, hơn nữa hôm nay còn là lần đầu tiên gặp mặt...... Cậu trong lòng bất ổn miên man suy nghĩ.

"Tiểu Liên, em không muốn đi!?" Anh nhìn đến Liên Chuẩn vẫn ngốc lăng không nói lời nào, thử hỏi.

"Không...... Không có... Chính là lần đầu tiên..... gặp.... gặp..... cha mẹ chồng.... em..... em....." Cậu nhanh chóng lắc đầu, lại lắp bắp nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ, còn làm cho chính mình đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

"Đừng khẩn trương, ba mẹ nhất định sẽ thích em." Cậu một tiếng "Cha mẹ chồng" làm cho trên mặt Anh hiện ra thần sắc vừa lòng, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cậu an ủi.

"Ưm." Cậu nhu thuận ứng thanh.

Cơm nước xong, Liên Chuẩn đem tất cả quần áo mình có đều bới ra, cầm từng bộ, từng bộ đứng trước gương khoa tay múa chân.

"Lão công, anh xem bộ này thế nào?!" Cậu cầm một bộ quần áo quay đầu hỏi ý kiến Tú Bân bên cạnh.

"Rất tốt." Anh tán dương gật gật đầu.

"Còn bộ này?" Cậu lại cầm một bộ khác ướm lên người khoa tay múa chân.

Tú Bân vẫn trả lời y như cũ.

"Lão công.... Em rốt cuộc nên mặc bộ nào?" Liên Chuẩn nhìn một đống quần áo mà phát sầu.

"Mặc bộ này đi." Kỳ thật trong mắt anh, cậu mặc cái gì cũng đẹp. Chính là nhìn đến cậu vẻ mặt khó xử, mới tùy tiện chọn một bộ quần áo đưa cậu.

Liên Chuẩn lập tức mặc bộ quần áo Tú Bân chọn cho mình.

Tú Bân lái xe đưa cận đến nhà cha mẹ.

*****

"Tiểu Liên, mau đến đây." Tú Bân cùng cậu vừa vào cửa, cậu lập tức đón nhận mẹ Bân nhiệt tình bắt lấy cánh tay. Tuy rằng trước kia chưa từng gặp mặt nhưng lúc này trong phòng chỉ có một đôi vợ chồng trung niên, cậu không cần đoán cũng biết đó là cha mẹ Tú Bân.

"Mẹ, mẹ dọa đến Tiểu Liên rồi." Lý Tôn nhíu nhíu mày thầm oán mẹ Lý.

"Không có đâu! Ba, mẹ." Liên Chuẩn lắc đầu, đỏ mặt nhẹ kêu một tiếng.

"Ừ! Ừ!" Mẹ Tú Bân liên tục ứng thanh, ba Bân ở một bên cũng cười gật gật đầu.

Cậu lại không biết mình tiếp theo nên làm gì, đỏ mặt cứng đơ bất an đứng tại chỗ không dám lộn xộn.

"Tiểu Liên, mau vào trong ngồi." Mẹ Bân hợp thời giải trừ xấu hổ cho cậu, kéo cậu đi vào phòng khách.

Bốn người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, cha mẹ Tú Bân ngồi cùng nhau, Tú Bân ngồi cùng Liên Chuẩn , bốn người vừa lúc hai bên đối diện.

"Tiểu Liên bộ dáng thật đẹp, tính tình lại nhu thuận, bảo sao làm cho Tú Bân nhà này tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy." Mẹ Bân từ trên xuống dưới nhìn Liên Chuẩn một hồi, đột nhiên mở miệng nói.

"A! Cái gì nhiều năm!?" Cậu vẻ mặt nghi hoặc quay đầu hỏi anh.

"Tiểu Liên, con không biết Tú Bân nó........." Trên mặt mẹ Bân lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Mẹ!" Tú Bân mặt nhăn mày nhó đánh gãy câu nói của mẹ.

"Được rồi, được rồi, mẹ không nói." Mẹ Bân khoát tay, đề tài này cứ như vậy dừng lại.

Liên Chuẩn tuy rằng đầu đầy mờ mịt nhưng ở trước mặt cha mẹ Tú Bân cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục truy hỏi.

Sau đó mẹ Bân lại hỏi Trần Sắc vài việc trong nhà, cậu cũng đều nhu thuận nhất nhất trả lời, cha mẹ Bân đối cậu càng ngày càng thích. Hai người nói xong, Tú Bân liền cùng cha tán gẫu chút chuyện xảy ra trong công ty, cậu nghe không hiểu, liền chỉ im lặng ngồi nghe bên cạnh.

"Để cho hai cha con bọn họ chậm rãi nói chuyện đi. Tiểu Liên, sau này nơi này cũng là nhà của con, mẹ mang con đi thăm một chút." Mẹ Bân vừa cùng cậu nói chuyện vừa đứng dậy.

Cậu cũng nhanh chóng đi theo.

Nhà cha mẹ Tú Bân là một căn biệt thự hai tầng, mẹ Bân mang Liên Chuẩn đi dạo chung quanh, sau đó đến hoa viên ngồi xuống.

"Tiểu Liên, ở cùng Tú Bân rất chán đi? Tính tình nó giống y hệt cha nó, cả ngày cô ngôn quả ngữ, cũ kĩ lại không thú vị." Mẹ Bân cười tủm tỉm nhìn cậu , tùy ý tán gẫu việc nhà.

"Không có, Tú Bân tuy rằng không thường nói chuyện nhưng đối con đặc biệt tốt." Cậu lập tức lắc đầu, thay anh biện giải.

"Con đừng có nói tốt hộ nó, con trai mẹ sinh ra mẹ còn không biết sao. Tuy nói bộ dáng nó không tệ, nhà chúng ta cũng coi như có tiền nhưng mà mấy năm trước Tú Bân tuổi càng lúc càng lớn, nó lại không chịu nói chuyện yêu đương, càng không có tính toán kết hôn. Mẹ cùng cha con trong lòng lo lắng, bắt đầu thu xếp cho nó đi xem mặt, vậy mà mặc kệ là tuấn nam hay mỹ nữ nó cũng không thèm nhìn lấy một cái. Làm cha mẹ tự nhiên là càng ngày càng vội, mỗi ngày không ngừng thúc giục, cuối cùng đem Tú Bân ép tới nóng nảy, nó mới chịu cùng chúng ta nói thật, nó nói nó đang đợi một người lớn lên." Mẹ Bân nói tới đây ngừng lại, lẳng lặng chờ Liên Chuẩn phản ứng.

--------------------------------------------------
Sắp đến tập cuối rồi 😢, sắp phải Bye Bye mọi người rồi 🤧!!

| Soojun ver | Lão công mặt than sủng vợ |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ