Tú Bân bữa cơm này so với bình thường ăn nhiều hơn rất nhiều. Cơm nước xong, Liên Chuẩn đứng lên chuẩn bị thu thập bát đĩa, nhưng anh nhìn đến miệng vết thương trên tay cậu, nói cái gì cũng không để cho cậu làm nữa.Đối với chuyện cậu chủ động giúp mình nấu cơm, tuy rằng ngoài mặt anh không có biểu hiện kích động gì nhưng trong lòng lại cảm động muốn đòi mạng. Tú Bân vì bản thân năm năm trước đối cậu nhất kiến chung tình mà cảm thấy vô cùng may mắn.Tiểu Liên thật tốt! Nhu thuận, nghe lời, còn biết chủ động quan tâm săn sóc mình........ Tú Bân thật sự là càng ngày càng thích cậu, trong lòng chỉ cần nghĩ đến cái tên cậu liền sẽ trở nên mềm mại mà ấm áp.
Buổi tối, thời điểm hai người hoan ái, động tác anh cũng phá lệ ôn nhu, hầu hạ cậu ở trong miệng mình bắn ra một lần, lại đi liếm lộng hậu huyệt của cậu. Thân mình Liên Chuẩn vốn dị thường mẫn cảm, bị đầu lưỡi ướt mềm ở sau huyệt động chuyển vòng đông xát tây cọ, cảm giác tê ngứa sảng khoái thiếu chút nữa làm cậu bị liếm đến bắn. Đợi cho côn thịt thô dài cắm vào, cậu lại khóc kêu làm cho anh thao chính mình......
Từ ngày đó, cậu liền giống như người vợ ngoan hiền, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ làm cơm chờ Tú Bân về nhà. Mà Tú Bân mặc dù ngoài miệng chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt cảm ơn cậu, nhưng trong cuộc sống thực tế lại đối với cậu càng thêm tốt. Hai người anh chiếu cố em, em quan tâm anh, cảm tình tự nhiên cũng càng ngày càng tốt, vừa có tình phúc ngọt ngào của đôi phu phu mới cưới, vừa có tình cảm mặn nồng của tình nhân lâu năm giúp đỡ tương trợ nhau.
Tú tan tầm về nhà, lấy chìa khóa mở cửa, đổi giày xong lặng yên không một tiếng động bước vào phòng bếp.
Liên Chuẩn đang ở trong phòng bếp bận rộn, miệng còn ngâm nga một tiểu khúc, cũng không phát hiện anh đã về.
Tú Bân tựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của cậu, cảm giác hạnh phúc trong lòng đang dâng đầy đến mức sắp trào ra.
"Tiểu Liên." Tú Bân nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, cuối cùng ức chế không được nội tâm rung động, đi lên ôm lấy cậu từ phía sau.
"A!" Cậu bất ngờ không kịp phòng bị đã bị anh ôm lấy, giật mình kinh hô một tiếng, may mắn lúc này tay không cầm dao, bằng không nhất định sẽ cắt vào tay.
"Thực xin lỗi, dọa đến em." Tú Bân hối lỗi, ở trên cần cổ dài nhỏ của cậu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Không có việc gì, lão công, hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Liên Chuẩn lắc đầu, an tâm tựa vào trong lòng anh, trên tay tiếp tục bận rộn.
"Công ty không bận." Tú Bân ngắn gọn trả lời, môi dán trên gáy cậu tinh tế hôn, lưu lại một dấu nước bọt ẩm ướt. Công ty TB thị lớn như vậy sao có khả năng không bận, chẳng qua anh cả ngày đều làm liên tục, cơm trưa cũng chỉ ăn mấy miếng rồi lại lao đầu vào làm việc, chỉ để có thể về nhà sớm một chút gặp cậu. Hơn nữa so với sơn hào hải vị bên ngoài, anh cảm thấy bữa tối tình yêu của cậu mới là bữa ăn mỹ vị nhất thế giới.
"Lão công.... ngứa....." Cậu bị anh hôn có chút ngứa, cười cười rụt cổ muốn tránh né.
Tú Bân lại nhân cơ hội ngậm lấy vành tai mềm mại, đầu tiên là vươn lưỡi liếm, rồi mới lại ngậm lấy nhẹ nhàng mút.
"Lão công.... không cần....còn... cơm tối...." Lỗ tai cậu vốn mẫn cảm, bị anh ngậm lấy thanh âm lập tức liền thay đổi, bên trong mềm nhuyễn lại dẫn theo chút khàn khàn cầu anh.
Bộ dáng dục cự hoàn nghênh của cậu câu dẫn anh ngứa ngáy khó nhịn, chẳng những không buông ra, ngược lại còn thẳng đầu lưỡi chui vào trong lỗ tai.
"Lão công........ Ngứa.... ngứa......." Hơi thở nóng hầm hập của anh phun vào lỗ tai, Liên Chuẩn vặn vạo thân thể né tránh, mông không ngừng cọ sát hạ thân Tú Bân đứng đằng sau, không quá hai cái liền làm thứ gì đó của anh cứng lên.
"Tiểu Liên........" Tú Bân buông tha lỗ tai cậu, dùng một bàn tay giữ lại đầu cậu, tiến lên ngậm lấy đôi môi cánh hoa mềm mại.
Tú Bân miệng hôn sâu, tay cũng không nhàn rỗi. Cậu chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, quần dây thun làm cho anh nhẹ tay gạt ra liền có thể tiến vào. Tay anh trực tiếp sờ vào bên trong quần lót cậu, cầm lấy côn thịt đã muốn đứng lên.
"Ngô ngô......" Miệng bị bịt kín, Liên Chuẩn phát ra thanh âm nức nở mơ hồ không rõ.
Tú Bân nhìn đến cậu vẫn xoay đầu liền khó chịu, buông lỏng bờ môi của cậu, ôm lấy cậu từ phía sau, một bàn tay giữ lấy hông, tay kia vẫn như trước ở trong quần cậu nắm lấy côn thịt hết chà xát lại nhu niết. Tú Bân còn đem côn thịt của mình dán lên mông cậu, ở giữa khe mông cao thấp cọ xát.
"A a.... Lão công....... Cơm tối......" Liên Chuẩn đã muốn ý loạn tình mê, hai mắt thất thần liếc qua đồ ăn mới làm xong một nửa.
"Anh không đói." Tú Bân vì tránh cho cậu phân tâm, nhanh chóng mở miệng trả lời một câu. Đùa bỡn côn thịt cậu đã không còn đủ, anh buông tay, đem cả quần lẫn quần lót của cậu kéo xuống đầu gối, lộ ra hai cánh mông trắng nõn rất tròn, lại cởi bỏ đai lưng chính mình, kéo nhẹ quần lót một cái, côn thịt đã cứng ngắc liền bật ra.
----------------------------------------------
BẠN ĐANG ĐỌC
| Soojun ver | Lão công mặt than sủng vợ |
RandomSoobin & Yeonjun chuyện chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả Link gốc :https://www.facebook.com/Truy%E1%BB%87n-%C4%90am-M%E1%BB%B9-393282751130074/ Lý Tôn : Thôi Tú Bân ( Choi Soobin ) Trần Sắc : Thôi Liên Chuẩn ( Choi Yeonjun )