Chương 1: Lạc đường bi ai

6.9K 217 1
                                    

—–

Tôi vẫn cho rằng người sau khi chết sẽ không còn linh hồn nữa. Mặc dù có cũng nhất định là vì lúc sinh tiền chấp niệm quá sâu hoặc là có quá nhiều oán nộ không cam lòng, cho nên mới biến thành cô hồn dã quỷ lưu lại nơi hậu thế.

Hiện tại xem ra không phải hoàn toàn là như vậy.

Tôi chết. Cắt cổ tay tự sát.

Thời gian chết có thể cho là thanh thản không có quá nhiều oán hận hay không cam lòng, cảm thấy cho dù có sống thêm cũng không còn ý nghĩa nữa.

Con người tuyệt vọng cũng sẽ đến một trình độ nhất định, chết không phải là chuyện kinh khủng nhất. Tôi vẫn còn nhớ rõ, dòng nước lạnh như băng chảy qua cổ tay đầy vết cắt dữ tợn, nước trong bồn chậm rãi chuyển sang màu hồng nhạt sau cùng là một màu đỏ tươi, tôi lẳng lặng nhìn tay mình phiêu phù trong nước rồi sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Cuối cùng, tất cả đều buông xuống. Cuối cùng, đã có thể buông tay.

Hết thảy tình yêu và thống khổ, nhung nhớ và bi thương, cuối cùng cũng đã tiêu tan thành mây khói.
Lần này thật sự sẽ buông tha cho anh.

Cứ như vậy đi, chân thành mong anh sau này sẽ được hạnh phúc.

Tôi không nghĩ tới mình có thể còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng đó nhu hòa giống như đang đi trong bóng tối vô tận dần dần lộ ra một tia sáng, sau đó càng ngày càng sáng hơn.

Trước mắt dường như có những hình ảnh mơ mơ hồ hồ chồng lên nhau, tôi nửa mê nửa tỉnh cũng không có phát hiện, cho đến khi nhớ lại, khi đó thân thể rất nhẹ, tựa như phiến lá phiêu lãng trên không trung, không cảm thấy được ấm áp hay lạnh lẽo, cũng sẽ không còn thấy được thống khổ hoặc bi thương, mọi thứ xung quanh tôi nhẹ nhàng như lông chim, mềm mại hư vô.

Tôi bắt đầu có ý thức, trong tăm tối tôi cảm thấy có vật gì đó đang dắt mình về phía trước, cảnh vật xung quanh vừa sáng vừa tối, chợt dập tắt lại chợt rõ ràng, bắt lấy luồng ánh sáng mờ đi xuống phía dưới bỗng hóa thành ngọn đèn cam mà người ta vẫn luôn hoài niệm.

Sàn nhà gõ lim màu sậm, sô pha màu trắng mềm mại thật to, đèn sàn bao phủ bởi một màu cam ấm áp, chiếu vào khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ của anh.

Đã thành thói quen, tôi gần như cứ nhìn say đắm.

Anh luôn thích nằm nơi ghế sô pha mềm mại mở đèn bàn rồi chìm vào giấc ngủ, hơn nữa cách ngủ cũng thật không đàng hoàng. Tôi thì lại thích ngồi bên cạnh lén lút nhìn anh ngủ, nhìn khuôn mặt đẹp trai như chạm khắt, mái tóc đen óng và gần gò má lấp loáng bông tai bạc sáng bóng.
“Ưm…” Anh hơi trở mình, nhíu nhíu màu, dường như đang lạnh, tay lần mò tấm chăn hoa văn ấn độ phiền phức.

Chăn đã sớm bị anh trở mình làm rơi xuống đất, trước đây đều là tôi lần lượt nhẹ nhàng giúp anh đắp chăn, mà bây giờ chỉ có thể đứng ở một bên lực bất tòng tâm.

Tìm không thấy chăn, anh bị ép tỉnh lại. Trong lòng tôi hơi động một chút, giống như thường ngày nhìn lén anh ngủ nên có tật giật mình, song lần này tầm mắt của anh nhìn thẳng đến tôi nhưng lại không hề nổi giận, chỉ là thẳng tay cầm tấm chăn dưới đất lên.

Tôi đứng gần anh như vậy, thời điểm anh kéo chăn tay đã xuyên qua cơ thể tôi, mà cả hai cũng không cảm thấy một tia lạ thường.

Anh không nhìn thấy tôi, cũng không sờ tôi được. Anh không thể nào cảm giác được sự tồn tại của tôi.

Thật ra thì cũng không sao cả, hiện tại hay quá khứ anh luôn không hề nhìn tôi, có thì sẽ cố gắng để đánh tôi hoặc không hề chạm vào.

Thời điểm tôi ở cạnh anh, anh vẫn luôn coi tôi như không khí, hiện tại, tôi đã thật sự là không khí rồi.

Anh hài lòng cầm lấy tấm chăn, một lần nữa xoay người nằm lên sô pha, chỉ một lát đã chìm vào giấc mộng.

Tôi lẳng lặng nhìn anh ngủ, trong lòng không ngừng thán phục.

Tôi nên nổi điên, tôi nên cuồng loạn, nên nổi giận lôi đình, tôi nên cầm cổ áo anh liều mạng lắc hỏi anh rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng tôi không cách nào nhìn thấy thượng đế, tôi cũng không nhìn thấy Hắc bạch vô thường, tôi không nhìn thấy đức chúa trời, tôi không hề nhìn thấy một ai khi chết như trong truyền thuyết đã nói…ít nhất…là có thể nói cho tôi, bước tiếp theo tôi phải đi như thế nào.

Tôi cứ như vậy mà chết đi, một lên thiên đường, một xuống địa ngục, không sao hiểu được lại biến thành cô hồ dã quỷ không có kẻ nào quản lý.

Nhưng lại hết lần này đến lần khác đem tôi đặt bên cạnh anh, tôi không nghĩ ra cái này tên khoa học gọi là gì, chẳng lẽ là phược linh sao?

(Phược linh: Linh hồn bị trói buộc)

Tôi nghĩ nhất định mình đã làm sai thứ tự gì đó rồi, nói ví dụ như sau khi cửa thiên đường được mở ra nhưng tôi không cẩn thận nên không thấy được, hoặc là Hắc Bạch vô thường đổi lịch vì hôm nay bận việc, không hề có trách nhiệm mà đem tôi vứt ở đây.

Hoặc chăng, bản thân tự lừa dối, tâm âm thầm giấu quá nhiều chấp niệm, ủy khuất và không cam lòng.

Tôi không biết.

Lúc ban đầu khi khôi phục ý thức cùng với lúc giật mình từ trong ác mộng tỉnh dậy đều giống nhau. tôi phát hiện mình ở trong xe còn anh vẻ mặt mệt mỏi ngồi phía sau đang ngủ.

Bình thường tôi vẫn cùng anh ngồi xe từ công ty trở về, anh vẫn như hàng ngày không hề nhìn tôi rồi ngủ mất, tôi có thể thông cảm cho anh, cả ngày phải liên tục chạy show nên rất tiêu hao thể lực. Đại minh tinh vạn người hâm mộ, thật ra cũng rất khổ sở.

[ Đam mỹ ] Tự Ái Nhi PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ