Chương 16

2.8K 133 1
                                    

Cuối cùng thì anh cũng không còn sắc mặt trắng bệch nữa, môi cũng không còn nhợt nhạt, tôi nhấc tay, giúp anh chỉnh những lọng tóc rơi trên khuôn mặt vén ra sau đầu.

Có vài sợi không biết nghe lời rồi lại rơi xuống, cũng quật cường phản ứng lại.

Tôi lúc này cũng không còn cách nào duy trì nụ cười trên mặt được nữa.

Lại sờ sờ tay mình nhưng lần này sờ không tới, sờ Lạc Dư Thần, tất cả cũng không thể chạm được.

Bởi vì đã nhận thức từ lâu rằng bản thân đã thật sự chết, cho nên tôi cũng rất nhanh thích ứng với việc lần thứ hai không chạm vào được bất cứ vật gì. Bất quá, giờ khắc này tôi mới phát hiện ra, bản thân còn lưu luyến thế giới khi chạm vào Lạc Dư Thần.

Nếu như có thể trở lại ngày đó, khi rời đi khỏi nhà anh, chắc có lẽ tôi đã không tự cho mình là thông minh rồi rạch một đường vào động mạch của mình, cho dù hi vọng mong muốn sống xót đến bao nhiêu thì nó cũng đã xa vời, tôi không thể buông tha, tôi cũng không cho rằng đau ngắn không bằng đau dài.

Nếu như có thể còn một cơ hội để sống lại lần nữa, tôi tình nguyện trở thành một fan hâm mộ nho nhỏ, mỗi ngày có thể nghe album của anh và có những tấm poster concert cho riêng mình, nói như vậy không chừng còn có thể nắm tay khi xin chữ ký, sẽ lại một lần nữa còn cơ hội chạm vào da thịt anh.

Tôi bắt đầu rõ ràng, có lẽ vì chấp niệm mạnh như vậy nên mới khiến tôi lưu lại bên anh.

Tôi vốn đang lo lắng lúc anh tỉnh lại không có ai chăm sóc thì làm sao bây giờ, nhưng mà rất nhanh tôi cũng không cần lo nữa, bởi vì sắp đến trưa rồi, Lạc Dư Thần vẫn chưa hề tỉnh mà tiếng chìa khoá lại vang lên, Hạ Minh Tu đã trở về.

Bên trong tôi đã dọn dẹp sạch sẽ, cho nên khi Hạ Minh Tu về chỉ cho rằng Lạc Dư Thần đang ngủ nướng như bình thường mà thôi, vì vậy nhanh tay nhanh chân đến phòng bếp chờ cậu ta phát hiện ra cháo sẽ cho là Lạc Dư Thần nấu, có khi lại còn vui thêm, bởi vì tôi nấu rất nhiều, đầu tiên Hạ Minh Tu còn múc cho mình một chén.

Không phải là tôi luyến tiếc một chén cháo, thế nhưng thấy một màn như vậy trong lòng đột nhiên rất phức tạp.

Chờ cậu ta vào đại sảnh rồi ngồi cạnh thì cuối cùng Lạc Dư Thần cũng tỉnh, anh nhìn Hạ Minh Tu vẻ mặt còn có chút nghi hoặc, sau đó khàn khàn nói một câu: “…Là em?”

“Không phải em thì là ai?” Hạ Minh Tu nở nụ cười.

“Anh còn nghĩ là…là…” Lạc Dư Thần nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt từ nghi hoặc chuyển thành mơ hồ.

Chợt tôi lại nhớ tới một chuyện. Đó là câu chuyện xưa về một nàng tiên cá cứu hoàng tử, khi hoàng tử tỉnh lại người đầu tiên chàng thấy chính là công chúa của thị quốc khác cho nên chàng đã nghĩ công chúa đó cứu mình, và hoàng tử đã lãng quên nàng tiên cá mà cưới cô công chúa đó, để rồi cuối cùng nàng tiên cá biến thành bọt biển tan vào hư vô.

Nhưng mà bây giờ, hoàng tử còn chưa tỉnh lại thì tôi đã biến thành bọt biển từ lâu rồi.

“Đầu anh làm sao vậy?” Hạ Minh Tu đột nhiên thấy băng gạc trên đầu Lạc Dư Thần.

[ Đam mỹ ] Tự Ái Nhi PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ