2.

8.8K 741 54
                                    

Vương Nhất Bác lẽo đẽo đi sau lưng Tiêu Chiến, ánh mắt dáng lên bóng lưng gầy gầy của anh. Tiêu Chiến một tay đút túi quần, một tay vát balo trên vai cứ thế tiêu sái mà bước còn không thèm quan tâm đến cái đuôi đằng sau. Vương Nhất Bác mấy lần định mở lời rồi lại không biết nên nói gì. Cứ như thế này có khi theo người ta về tận cửa nhà luôn cũng nên.

Đành vậy, Vương Nhất Bác bước nhanh lên mấy bước khoát vai Tiêu Chiến. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt như muốn hỏi "bộ thân lắm sao?". Vương Nhất Bác thấy thái độ kì thị của anh chớp mắt ho khan mấy cái bất chấp lên tiếng.

- Không phải nói đi ăn sao? Anh thích ăn gì?

Tiêu Chiến nghiêng người một cái đẩy cái tay đang bám trên người mình ra, chỉ tay về phía trước.

- Đằng kia có quán mì lạnh, theo tôi.

Vương Nhất Bác bị xô một cái loạng choạng mấy bước đành chấp nhận giữ khoảng cách với con người cục súc này. Chốc chốc len lén ngó sang nhìn anh, trong lòng liền có chút cảm thán. Dưới ánh đèn đường mờ mờ cũng không làm giảm được giá trị nhan sắc của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rẽ vào một quán ăn nhỏ, tuy nhìn không mấy bắt mắt nhưng có vẻ cũng sạch sẽ không đến nỗi nào. Chủ tiệm là một bà chủ đã lớn tuổi, mái tóc bạc màu đi ra cười cười nói nói với Tiêu Chiến mấy câu. Xem ra cũng là chổ quen biết. Hai người cứ thế gọi hai đĩa mì lạnh, chọn một chổ khuất tầm nhìn ngồi xuống.

- Anh hay ăn ở đây sao?

Tiêu Chiến tay rót nước ra ly, nhướng mắt lên nhìn Vương Nhất Bác gật đầu.

- Gần trường tôi nên dù sao cũng thuận lợi. Mà cậu la cà đến giờ này không sợ mắng sao?

Vương Nhất Bác liền phì cười, phất phất tay. Người vô pháp vô thiên như họ Vương cậu thì ai quản? Cả cha mẹ cậu cũng hết cách.

- Tôi là học sinh cá biệt đó. Còn lạ gì tôi sao?

Tiêu Chiến ngẫm cũng thấy có lí. Thể loại này có thể dùng cách nhìn người bình thường mà bình phẩm sao. Đành thôi không hỏi nữa, cười khinh bỉ một cái.

- Đáng tự hào ghê!

Qua lại mấy câu, bà chủ đã bưng ra hai đĩa mì bày trước mặt hai người, còn quay sang vỗ vai Tiêu Chiến cười hiền từ.

- Mấy hôm nay không thấy con tới, bận gì sao?

Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, đuôi mắt cong lên. So với thái độ lúc đối với Vương Nhất Bác thì phải nói là đáng để tự ti.

- Cũng có chút việc. Bà bán buôn vẫn tốt chứ?

- Ây da, mấy hôm nay bà cứ trông con, chổ này bao năm nay vẫn ngày nào như ngày nấy thôi. Không có con hay ghé mấy cô nữ sinh cũng chán không thèm vào. Còn đây là... bạn con sao?

Bà bà quay sang nhìn Vương Nhất Bác, không nhớ đứa trẻ này đã từng ghé quán. Nheo lại đôi mắt, không khó nhận ra bộ đồng phục khoát trên người kia cũng không phải của trường này. Tiêu Chiến cũng cùng lúc liếc sang người từ nãy giờ tuy hiện diện mà như vô hình ở đây, miễn cưỡng cười cười.

[Bác Chiến] COUPLE CÁ BIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ