4.

6.6K 618 32
                                    


Vương Nhất Bác nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại không cách nào chợp mắt được. Hết nhìn trần nhà rồi lại lộn mấy vòng. Quậy một hồi cũng thành công đạp hết những thứ có trên giường xuống đất. Cậu bực bội với tay bật công tắt đèn trên đầu giường, lấy điện thoại bấm gọi cho Quách Thừa - một người cũng được xem là "anh em chí cốt".

Âm thanh ngân dài chán nản một hồi cũng có người nghe máy. Giọng nói có phần nào bực dọc. Hình như Vương Nhất Bác vừa chọc người ta dậy rồi.

"Cái gì đấy?"

- Chưa ngủ à?

Lời vừa ra khỏi môi đã lập tức nghe bên kia cao giọng mắng khiến Vương Nhất Bác phải đưa điện thoại ra xa.

"Mẹ nó, ông đang mơ đẹp thì bị giật dậy đây. Có gì trình bày mau cho ông đi ngủ"

Vương Nhất Bác ngoái ngoái lổ tay cố gắng dùng giọng hòa hoãn.

- Rồi rồi, là lỗi của tao. Hôm nay tao gặp Tiêu Chiến rồi.

"Cái này tao biết. Mày kêu Tống Trạch với Hứa Thiên bắt người ta trói đến. Tao lót dép lạy mày 3m về khoảng này. Thế nào? Ăn mấy đấm?"

Không hổ là khuê mật có thể vừa đi guốc, còn có thể múa mấy vòng trong bụng Vương Nhất Bác. Duy chỉ có cái miệng nói không nổi lời hay của Quách Thừa là không thể sửa được. Mà tính ra cậu ta nói cũng không phải sai. Nếu Tiêu Chiến không bị trói thì hôm nay ăn đấm xem ra vẫn còn nhẹ đi. Vương Nhất Bác cuối xuống giường nhặt một cái gối lên kê đầu, lại dán mắt lên trần nhà.

- Ông trời thương tao. Tao tỏ tình rồi, còn mời được người ta đi ăn.

Vương Nhất Bác nghe bên kia Quách Thừa cười khằng khặc mấy tiếng mới cố trấn tỉnh hỏi tiếp.

"Không ngờ như vậy còn có thể tỏ tình. Mày kề dao vào cổ người ta đấy à?"

- Mày im đi. Nghe tao kể tiếp.

Vương Nhất Bác là trong lòng muốn chửi thề lắm rồi nhưng vẫn cố kiên nhẫn. Thật ra nếu Quách Thừa mà cúp máy thì nỗi lòng này Vương Nhất Bác cũng không biết tỏ cùng ai. Ngoài cậu ta ra thì cái đám kia không thể tin được, không chừng ngày mai trong bán kính 50 km quanh vùng đều biết Vương Nhất Bác mới 17 tuổi đã dám đi bắt cóc đàn ông đem về.

"Rồi rồi, mau nói ông đây rửa tai lắng nghe"

- Anh ấy nói tao theo đuổi anh ấy đi. Nghĩa là cũng cho tao con đường rồi. Có điều...

"Làm sao?"

Vương Nhất Bác khịt mũi, lại còn thở dài một tiếng đầy ảo não.

- Về đến nhà mới nhớ tao quên hỏi số điện thoại người ta.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi đột nhiên bật cười đến không thể diễn tả. Quách Thừa một tay ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt. Quách Thừa chuyển người nằm sấp cố gắng chỉnh lại nhịp thở mới lên tiếng.

"Khá hay cho chiêu thả hổ về rừng này của Vương thiếu. Thế hôm nào rảnh rỗi lại bắt người trói đến à?"

- Tao là đang nghiêm túc. Cứ thấy Tiêu Chiến là lại quên trước quên sau.

[Bác Chiến] COUPLE CÁ BIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ