3.

7.4K 662 47
                                    

Lối về nhà Tiêu Chiến nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Ánh đèn từ đường lớn hắc vào mờ mờ chỉ đủ nhìn thấy vài vũng nước đọng dưới chân. Trái biệt với sự lộng lẫy bên ngoài, nơi này như một không gian hoàn toàn tách biệt. Mười giờ đêm, phần lớn các ngôi nhà mà thật ra cũng khó được xem là nhà, chỉ giống như mấy căn nhà kho xập xệ được tận dụng che mưa che nắng đều đã cài then, tắt đèn. Tiêu Chiến không thèm để ý đến vài mảng rêu phong dưới chân cứ thế xé bóng tối đi tới.

Tiêu Chiến vừa về đã nhìn thấy trước cửa Tiêu Hạ đang ngồi bó gối, cả gương mặt đều úp trong lòng bàn tay. Trước sự yên tĩnh của đêm muộn, ngoài âm thanh của tiếng côn trùng vỗ cánh thì Tiêu Chiến còn nghe được vài thanh âm thút thít vỡ vụn. Vội vã ngồi xuống trước mặt Tiêu Hạ. Tiêu Chiến lay lay đôi vai đang run rẩy của cô, mày thanh chùng lại lộ rõ sự lo lắng.

- Hạ Hạ sao em lại ngồi đây? Nói anh nghe, sao em lại khóc?

Tiêu Hạ ngẩn mặt lên đưa tay lau vội nước mắt nhòe trên mặt, lắc đầu không nói. Tiêu Chiến chậm rãi đưa tay vén lại tóc ra phía sau cho Tiêu Hạ, hạ thấp giọng mười phần ôn nhu hỏi.

- Ngoan mau nói anh nghe. Ông ta lại đánh em sao?

Tiêu Hạ cắn môi nhìn anh. Lập tức mọi uất ức vỡ òa trong đáy mắt. Từ nhỏ Tiêu Hạ đều được Tiêu Chiến một tay che chở mà lớn. Xưa nay dù có khó khăn thế nào, sóng gió ngoài kia đều do Tiêu Chiến gánh vát để đổi lại cho cô một tuổi thơ bình an. Cứ như vậy Tiêu Hạ từng ngày trưởng thành, Tiêu Chiến đều ở bên cạnh nâng niu như bảo bối. Tiêu Hạ ôm lấy Tiêu Chiến, gục đầu vào vai anh khóc càng lớn hơn.

- Ông ấy nói không cho em đi học nữa. Còn nói con gái lớn rồi mau đi lấy chồng. Anh hai, em không muốn.

Tiêu Chiến đặt tay sau lưng Tiêu Hạ dỗ dành. Giống như khi cô còn nhỏ Tiêu Chiến đều như vậy dỗ cho cô ngủ. Chỉ là đứa em gái này lớn rồi liền không dễ dàng dỗ dành như trước nữa.

- Học phí của em đều do anh trả ông ta lấy quyền gì không cho em học tiếp? Hạ Hạ, có anh hai ở đây. Không khóc nữa!

Tiêu Hạ ngồi thẳng người lại ngoan ngoãn để Tiêu Chiến gạt nước mắt cho mình. Tiêu Hạ dùng ánh mắt cún con to tròn nhìn anh cũng giống như những cô em gái bình thường được anh trai cưng chiều lại muốn làm nũng.
- Anh hai, sao hôm nay anh về trễ vậy?

Tiêu Chiến xoay người ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hạ đối diện một mảng đen bao trùm trước mặt. Thật sự mà nói khi còn nhỏ Tiêu Chiến thật sự rất sợ bóng tối. Nhưng mà khi đã sống quá lâu ở nơi này anh trái lại không sợ nữa. Anh cảm thấy ánh sáng quá mức rực rỡ ngoài kia đối với anh không tương thích. Tiêu Chiến cũng hiểu được rằng nỗi sợ hãi chỉ sinh ra khi con người được quá đỗi nuông chiều.

- Anh gặp một người bạn. Em đã ăn gì chưa?

Tiêu Hạ gật gật đầu, hai tay vẫn bó trước gối. Tiêu Chiến xoay người, gặng lại.

- Thật sao?

- Thật mà! Hôm nay em đến thư viện cùng bạn thảo luận bài tập sau đó cùng nhau đi ăn rồi.

Tiêu Chiến bật cười, dùng tay cốc nhẹ vào giữa trán em gái một cái.

- Tự nhiên lớn tiếng với anh làm gì? Mau vào nhà đi, không phải mai em nói còn bài kiểm tra sao còn ngồi đây?

[Bác Chiến] COUPLE CÁ BIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ