10.

7.6K 640 93
                                    

Thoáng cái đã hai ngày trôi qua, Tiêu Chiến đã cố gắng tìm đủ mọi cách từ ứng lương đến vay mượn người quen thế nhưng bất quá cũng chỉ được có hai vạn tệ. Nhìn chung công việc của anh chỉ là việc bán thời gian, người quen lại càng không nhiều. Nhất thời trong thời gian quá ngắn dù có lòng cũng không thể giúp cho anh ngay được.

Tiêu Chiến nghĩ đến đầu đau như búa bổ. Nhìn Tiêu Hạ cũng xoắn quýt không kém, cha mình lại sợ đến mất ăn mất ngủ. Tiêu Chiến ngoài chạy đông chạy tây còn lại về nhà cũng không mở miệng nói câu nào nữa. Thật sự là vô ích.

Về đến nhà anh lại đi thẳng vào phòng khóa trái cửa. Ngồi phịch xuống sàn nhà, Tiêu Chiến thật sự lần này không thể nghĩ ra cách. Ngoài anh và Hạ Hạ có thể xoay sở ra thì người gây ra chuyện lại chỉ có thể cả ngày trốn trong nhà. Lúc không cần thì bạn nhậu đến đầy sân, lúc cấp bách tuyệt nhiên không thấy một bóng. Tiêu Chiến nhẩm tính còn hơn sáu vạn tệ nữa không biết bây giờ phải đào ở đâu. Không lẽ phải thật sự bán thân à? Mà Tiêu Chiến lại tự nghĩ cái thân anh bán vào rạp xiếc chắc cũng không được từng ấy tiền. Nghĩ đến đây Tiêu Chiến thật sự dở khóc dở cười. Nhưng mà được thế cũng tốt, quãng đời sau này anh có thể mặc xác nó luôn đỡ đau đầu.

Suốt mấy ngày liền như thế đương nhiên Tiêu Chiến không thể đến lớp, chổ anh làm lại càng không, tin nhắn vớ vẩn của Vương Nhất Bác xũng bị anh vất vào một xó. Nói cách khác đối với Vương Nhất Bác chính xác là Tiêu Chiến đột nhiên bặt vô âm tính.

Thời hạn ngày thứ ba vừa đến, Tiêu Chiến mang vẻ mặt như bị rút cạn sinh khí về nhà. Trong cơn bế tắc bây giờ lại nhìn thấy trước nhà toàn người lạ. Mà đúng hơn là một đám đàn ông mặc đồ đen đến trước nhà gào tên của cha anh. Tiêu Hạ đứng phía trong, run tới đứng không vững, Tiêu Bình thì trên mặt vừa xuất hiện thêm mấy vết thương mới vẫn luôn miệng xin thêm thời gian. Một gã ngoáy ngoáy tai ra chiều nghe không thông mấy lời này, một đạp trực tiếp hất ông ta ra.

- Lúc ông vay tiền thì ngon ngọt lắm mà? Bây giờ lại như chó chết chủ kêu gào cái gì?

Tiêu Bình vẫn gắng sức nài nỉ. Nếu bây giờ gã kêu dập đầu ba cái để được thêm một ngày xoay sở có khi ông ta cũng chấp nhận.

- Ông chủ Đinh, tôi thật sự không có ý đó. Nhưng mà rõ ràng lúc đầu tôi chỉ mượn có năm ngàn tệ.

Gã cười khẩy liền cuối xuống, cầm tời giấy nợ có chữ kí, đóng dấu hẳn hoi dí vào mặt cho ông ta nhìn.

- Chữ kí của ông đây bây giờ ông nói cái gì cũng không phải. Ngay từ đầu tôi đã nói rõ tiền của tôi đưa ra đương nhiên phải sinh lời. Tại ông ngu hay tại tôi lừa ông? Đừng nhiều lời,trả hay không trả?

- Trả, trả, đương nhiên trả. Cho tôi thêm thời hạn, tôi nhất định có cách.

- Có cách? Ông đang lừa con nít hay sao? Một ngày cũng không được. Hôm nay trực tiếp trả cho đủ!

Gã xoay một vòng nhìn trong nhà cũng không có cái gì có thể lấy khất nợ được liền cười khẩy. Lại nhìn thấy Tiêu Hạ lấp ló phía trong liền vui vẻ chỉ tay cho đám đàn em phía sau.

[Bác Chiến] COUPLE CÁ BIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ