Chương 20

1.2K 55 8
                                    

Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Hựu Ngôn thức dậy liền phát hiện cổ họng khô khốc, phát ra tiếng thống khổ. Cô ngốc ngốc mà ngồi ở trên giường, ý thức có chút không thanh tỉnh.

Tối hôm qua trước khi ngủ xem tiểu thuyết đến chương cô lần thứ hai sắp bị đào thải được Cảnh Tú cứu lại, cô với Cảnh Tú né tránh cameras, hôn môi ở trong góc hậu trường, hưởng thụ vui sướng sống sót sau tai nạn. Có lẽ là ngày có suy nghĩ, đêm có điều mộng, vì thế sau khi ngủ cô làm một cái mộng thực hỗn loạn, trong mộng có một đoạn ngắn, chính là cô với Cảnh Tú về tới cái ký túc xá lúc thi đấu kia. Khi đó giường của cô với Cảnh Tú đối diện, trung gian xài chung cái màn giường, các nàng cố ý không có kéo ra. Trong mộng cũng là như thế này, trong ký túc xá hình như không có ai, cái màn phía bên ngoài giường của cô với Cảnh Tú đều đã buông xuống, cô thấy trong mộng mình bò qua lan can thấp bé ở giữa hai cái giường, câu lấy cổ của Cảnh Tú hôn nồng nhiệt ở trên giường của nàng......

Quý Hựu Ngôn đỡ trán, thầm mắng mình làm sao mãn đầu óc màu vàng phế liệu. Hơn nữa! Vì sao chỉ là hôn môi ở trong mộng, cô đã bị Cảnh Tú lây bệnh cảm mạo?! Cô thật oan a!

Cô rửa mặt xong uống nước dưỡng sinh buổi sáng, cuối cùng cảm thấy cổ họng thoải mái một chút, nhưng thanh âm vẫn là có chút khàn khàn. Lúc đi đến nhà ăn, Lâm Duyệt với Diêu Tiêu đều đã chuẩn bị tốt bữa sáng chờ sẵn ở đó. Một lát sau, Cảnh Tú mới xoa cái mũi đi vào.

"Cảnh lão sư buổi sáng tốt lành a." Mặt mày Quý Hựu Ngôn hớn hở nói.

Cảnh Tú còn không có đáp lời, Lâm Duyệt cũng đã khẩn trương nói: "Quý tỷ, thanh âm của chị làm sao vậy?"

Quý Hựu Ngôn hắng giọng một cái, không thèm để ý nói: "Giống như bị cảm một chút, cổ họng đau."

Lúc Cảnh Tú nghe được thanh âm của Quý Hựu Ngôn liền dừng động tác kéo ghế dựa lại, nghe được Quý Hựu Ngôn trả lời, nàng nhíu mày nhìn Quý Hựu Ngôn, trầm mặc hai giây nói: "Chỗ tôi có thuốc đau họng." Ngày hôm qua nàng liền không nên đáp ứng Quý Hựu Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nhưng mà Quý Hựu Ngôn còn không có trả lời, Lâm Duyệt lại kinh ngạc lần nữa nói: "Cảnh lão sư chị cũng bị cảm?" Thanh âm của Cảnh Tú, còn khàn hơn Quý Hựu Ngôn rất nhiều.

"Ân." Cảnh Tú giọng mũi rõ ràng mà đáp.

"Kia cảm ơn Cảnh lão sư." Bản thân Quý Hựu Ngôn kỳ thật có chuẩn bị thuốc, nhưng cô không nghĩ chối từ bất kỳ sự quan tâm nào của Cảnh Tú đối với mình. Cô lo lắng nói: "Chị giống như càng nghiêm trọng hơn, thuốc em đưa cho chị, chị không có uống sao?"

"Hôm nay uống." Cảnh Tú lời ít mà ý nhiều nói.

Quý Hựu Ngôn muốn nói lại thôi, kỳ thật muốn khuyên Cảnh Tú uống thuốc. Tầm mắt cô chuyển dời đến trên người Diêu Tiêu, tưởng mượn sức cái đồng minh khuyên người uống thuốc, lại phát hiện phản ứng của Diêu Tiêu có chút không thích hợp —— ánh mắt của nàng bồi hồi ở trên người của mình với Cảnh Tú, để lộ ra một chút...... Nghi hoặc cùng ám muội??

"Tiêu Tiêu, đi giúp tôi nấu ấm nước đi." Cảnh Tú cũng đã nhận ra, xấu hổ mà hắng giọng nói một chút.

"Chúng ta có chuẩn bị thuốc trị cảm đi?" Nàng cố ý biết rõ cố hỏi một câu, lại lần nữa nhắc nhở Diêu Tiêu hoàn hồn, đừng nghĩ chút lung tung rối loạn.

[BHTT-EDIT] DƯ TÌNH KHẢ ĐÃI [TS] - TÁC GIẢ : MẪN NHIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ