Yohan đang trải qua khủng hoảng lớn nhất đời. Cậu đờ cả người ra, bao nhiêu sự hoảng loạn chắc cũng hiện hết lên trên mặt rồi.
"Cậu không muốn trả lời thì thôi, tôi không ép", WooSeok quay đi. Cơ thể Yohan tự động di chuyển chộp lấy tay WooSeok.
"Em..." - Yohan cắn răng, thôi cứ tiến tới đi. "Em thích anh! À không, em rất thích anh". Yohan cúi đầu, nhắm tịt hết cả mắt lại chờ xem số mệnh của mình đi về đâu.
"Yohan à anh xin lỗi" - giọng của WooSeok rất nhẹ, nhưng có gì đó lạnh giá. "Anh không có ý gì cả, anh chỉ thực hiện lời hứa với cậu thôi. Cũng vì ban nhạc-". "Em thích anh từ trước rồi! Từ hôm đó... Em đã luôn thích anh" - Yohan ngẩng lên nhìn, ánh mắt cún con van nài.
Wooseok gạt nhẹ bàn tay Yohan đang nắm lấy cánh tay mình. "Anh xin lỗi nhưng anh không cảm thấy gì với cậu, gặp sau Yohan". WooSeok rời đi, bỏ lại cậu như ngày anh cũng bỏ lại cậu ở cầu thang ấy.
Hôm ấy là ngày vui nhất đời Yohan và cũng là ngày đau khổ nhất.
.
Xe đưa WooSeok đến nhà, cậu thấy Seungyoun đứng dựa vào cửa xe đỗ ngay cổng nhà cậu chờ. "Tên ngốc này", cậu lẩm bẩm. "Anh lái xe vào đi, tôi xuống ở đây" - "Vâng".
Seungyoun ngửng lên, gọi tên cậu: "WooSeok à...". Mặt cậu ta hiện lên sự tổn thương. WooSeok thấy tức, mình mới là người bị tổn thương chứ.
"Về đi" WooSeok đáp vỏn vẹn 2 chữ.
Seungyoun tiến tới: "WooSeok mình-". "Đừng lại gần đây!" - WooSeok gắt lên làm Seungyoun sững lại. "Đừng chạm vào tôi Cho Seungyoun", cậu hạ giọng.
"Mình xin lỗi" - Seungyoun cúi đầu.
"Không biện hộ luôn hả? Cậu xin lỗi lần thứ mấy rồi? Tôi ghét nó, câu xin lỗi của cậu".
"Mình biết mình làm cậu buồn, buổi biểu diễn... mình sai thật rồi"
"Lần sau?"
"Mình không chắc... hiện giờ mình-"
"CẬU KHÔNG CHẮC?! Cậu có biết việc hôm ấy đứng trên sân khấu không thấy cậu-" WooSeok bặm môi. Chết rồi, cậu nghĩ cậu sắp khóc mất.
Seungyoun lúng túng: "Mình không cố ý làm cậu buồn, nhưng việc ấy cũng không to đến mức ấy mà. Hôm nay cậu vẫn còn đi chơi, lại còn cười...". Thôi xong, Seungyoun nhận ra cậu vừa bóp mình.
Một khoảng im lặng đến đáng sợ. WooSeok ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước mở to.
"Cho Seungyoun đồ khốn. Cút về đi!".
Minhee thì đang hát bài thất tình. JunHo thì liên tục vỗ lưng Yohan. Yohan thì dán mặt mình lên cái mặt bàn.
"Chuyện tình tao chưa bắt đầu đã kết thúc" - Yohan rên rỉ - "Tao muốn uống say mà đéo biết uống". Minhee ngừng hát hỏi "Hay để tao kiếm cho mày anh khác? Hay chị khác". JunHo thở dài: "Mày ác vl Minhee ạ".
"Tao phải đi tập thế nào đây? Lỡ anh ấy nhìn tao với ánh mắt kinh tởm thì sao?" - Yohan vò đầu.
.
Cuối cùng Yohan vẫn đến phòng tập. Đứng mãi mới dám mở cửa bước vào thì đúng lúc WooSeok đi ra. WooSeok chỉ gật đầu một cái rồi bước nhanh. Thôi rồi anh ấy tránh né mình thật rồi...
BẠN ĐANG ĐỌC
|Yohan Wooseok Seungyoun| Reach for the moon
FanfictionFanfic đầu tay của một tác giả đam mê chém teenfic chẻ chow hê hê =))) . Ở đây không có văn phong hay nhưng ai thích drama quẹo lựa xem thử. Bối cảnh đại học. Sinh viên năm nhất Yohan rung động với tiền bối WooSeok nhưng cuộc tình của cậu không đơn...