Tiến vào Khuê hà
"Tên?" Kim Hi sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt Giống đực Sóc Mông. Giống đực kia từ từ nhắm mắt, một bộ thà chết không chịu khuất phục. Kim Hi cúi người, dùng chủy thủ đẩy quần của hắn ra, giữa hai tay ngưng tụ lượng lớn sương mù lạnh băng, "Ngươi tên gì, ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm một vấn đề, làm sao ngươi biết, chúng ta muốn tới Thánh Địa?"
Tên Sóc Mông nghe được câu này, lạnh lùng cười: "Ha ha, Bộ lạc chúng ta gần đây thường xảy ra vài trận chiến nhỏ với Lạc Mông, bọn hắn nói đến bảo đoàn Bỉ Mông đến Thánh Địa."
Kim Hi biết tên này nói thật, vô luận là hắn, hay tên Sóc Mông này, cũng biết căn bản là Lạc Mông cố ý. Giữa ba Bộ lạc đối địch không có phương pháp đưa tin, cho nên Lạc Mông dùng mưu kế đơn giản đến trắng trợn như vậy, tự bại lộ hành tung cho Sóc Mông biết. Ở Bộ lạc Lạc Mông, kẻ có cừu oán với hắn chỉ có một, hắn căn bản không cần nghĩ cũng biết kẻ ngáng chân sau lưng là ai.
Kim Hi đứng dậy, ý bảo Hi Tư Lạc bên cạnh: "Giết hắn."
Hi Tư Lạc kinh ngạc: "Không hỏi binh lực và thế lực Sóc Mông thế nào sao?" Tên Sóc Mông kia cũng nháy mắt tái mặt, hắn không nghĩ tới Kim Hi dứt khoát như vậy.
Kim Hi cúi người quay mắt về phía tên Sóc Mông, thực thành khẩn hỏi: "Nếu ta hỏi binh lực cùng bố cục của Sóc Mông, ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?"
Tên Sóc Mông nhếch miệng, đầu đầy mồ hôi: "Ta nói ngươi có thể thả ta không?"
"Sẽ." Kim Hi thực trịnh trọng, nhưng tên Sóc Mông hiển nhiên không tin: "Ngươi gạt ta." Kim Hi nhún nhún vai, nói với Hi Tư Lạc: "Giết hắn." Hi Tư Lạc thở dài, trong nháy mắt Kim Hi xoay người, cầm đoản mâu cắm xuyên vào ngực tên Sóc Mông.
"Hỏi ra cũng không biết có phải sự thật hay không, hỏi không ra cũng không ảnh hưởng toàn cục, không phải chúng ta liên minh với Lạc Mông sao, dùng máu tươi và sinh mệnh của dũng sĩ bọn họ để dò hỏi tình huống của Sóc Mông đi." Kim Hi chưa quay đầu lại, "Chuyện vừa hỏi, không cần nói cho Hoa Lê biết."
Hi Tư Lạc trầm mặc thật lâu sau: "Kim Hi, ngươi nói cho ta biết, ngươi cùng ca ca ta không phải là..."
Kim Hi hơi nghiêng người vươn tay ra, Hi Tư Lạc nắm tay hắn, sóng vai đứng với hắn, trời chiều dần dần rũ xuống Ngân Nguyệt bước ra, cát vàng trên Hoang Nguyên Sóc Mông giống như một hải dương vàng, vỏ quýt cháy dưới ánh sáng, mênh mông xa xôi: "Ngươi đoán tin tức ta gửi cho Bạch Linh là cái gì."
"Thanh tẩy cao tầng của Lạc Mông." Hi Tư Lạc nhẹ giọng đoán.
"Vậy ngươi tiếp tục đoán, ta quyết định để ai chết?" Kim Hi nhẹ giọng nở nụ cười.
"Ô giang Đại Tế ti có thể khởi động lồng phòng hộ của Lạc Mông." Hi Tư Lạc xảo diệu trả lời.
Kim Hi lại ôn nhu nở nụ cười: "Ta viết trên tờ giấy, hiến tế lưu phụ, Tộc trưởng lưu tử." Hi Tư Lạc chỉ hơi nghĩ một chút, liền nắm chặt tay Kim Hi, thần tình khiếp sợ, y cân nhắc một chút: "Ô giang Đại Tế ti là trụ cột tinh thần của Lạc Mông, mà nhi tử hắn thực bất kham, Tiếu Tộc trưởng dũng mãnh thiện chiến, Nộ Phong cũng có phong phạm của Tộc trưởng, ngươi làm như vậy, thật ra lại khiến Lạc Mông càng thêm tinh nhuệ a."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Re-up ] Phản chuyển thú nhân
Non-FictionNotes: Đây không phải truyện do mình dịch, mình chỉ re-up để tiện đọc offline, và mình cũng chưa xin phép chủ nhà, nếu bạn có đi ngang nếu không thích thì có thể nói cho mình để mình gỡ xuống. ___________________ Tác giả: Tiểu gia bất thị thụ (Ta...