Khi thấy mọi việc đã thuận lợi, thằng Lập ngoan ngoãn quay trở về căn biệt thự lớn báo cáo với ông Tài:
- Bẩm ông, con đã làm theo sự an bài của ông. Ông có cần con gọi luôn cho cậu Hoan về không ạ?
- Không cần. Mày gọi luôn cho cậu thì còn gì là tính chân thực của vở kịch. Cứ để tự nhiên đi! Cậu thích về lúc nào thì về.
Anh Phúc trả lời Lập. Lập biết anh Phúc từ hồi nhỏ xíu, anh cũng giống Lập, không mê gái nên Lập mê anh lắm. Hồi xưa anh cực tốt với Lập, nhưng từ năm hai mươi tuổi tới nhà ông Tài làm việc, được ông coi trọng thì anh lạnh nhạt với Lập hẳn đi. Lập tới nhà ông Tài ở đợ cũng vì muốn được gần anh, nhưng mỗi lần giáp mặt nhau thái độ của anh với Lập đều lạnh buốt như băng như đá.
- Năm giờ sáng gọi cậu về!
Ông Tài lên tiếng, Lập ngơ ngác hỏi:
- Làm sao gọi được cậu về hả ông?
- Bảo với cậu mày nhìn thấy một cái bóng trắng lượn qua lượn lại trên mái nhà của cậu, cậu mà không về e rằng lành ít dữ nhiều.
- Ý ông là... muốn lừa cậu rằng mợ Hân bị ma hút hồn đi mất ạ? Nhỡ cậu không tin thì sao hả ông?
- Kiểu gì cậu chả tin! Cậu ngu như con bò ý mà!
Anh Phúc cảm thán. Thấy ông Tài trừng mắt lườm, Lập lo cho anh quá chừng, nhưng rồi ông chỉ bảo:
- Cậu ngu thì ngu thật nhưng phận tôi tớ mày không nên so sánh cậu như thế, mất quan điểm. Lần sau nếu có ví von thì chỉ nên ví cậu ngu như con bê thôi.
Ông Tài vừa dứt lời thì điện thoại Lập kêu réo rắt, cái cậu Hoan này tuy ngu cơ mà thiêng quá cơ, vừa nhắc đến cậu thì cậu đã gọi. Nó cố gắng giữ bình tĩnh mở loa ngoài để ông cũng nghe thấy cậu sai bảo nó:
- Sáng sớm mai mày kêu con Cúc lên phòng cậu chăm sóc mợ Hân. Chắc chiều mai cậu mới về được, đứa nhỏ của cậu nó quấy ghê lắm, Oanh kêu nó nhớ cậu.
Ông Tài lắc đầu chán nản, đứa nhỏ của con Oanh còn nhỏ xíu, nó biết cái qué gì mà quấy ghê lắm? Mấy năm trước ông từng dẫn cậu Hoan đi khám, các bác sĩ nói có thể do hồi nhỏ cậu chịu nhiều chấn thương về mặt tâm lý nên lớn lên cậu phát triển lệch lạc. Ông thấy tào lao hết sức. Hồi còn sống cả bà Hoa lẫn cậu Lộc đều yêu thương cậu Hoan vô cùng, ai làm gì cậu đâu mà cậu chấn thương tâm lý? Chẳng qua là do cậu ngu quá người ta chữa không nổi thôi. Thằng Lập thấy ông nháy mắt ra hiệu thì không dám thở mạnh sợ lộ chuyện, nó chỉ bảo:
- Dạ, việc ở nhà đã có con lo, cậu cứ chơi vui ạ.
Cậu Hoan an tâm cúp máy. Cậu đang định xông vào phòng chơi với con thì chị Oanh đã cản:
- Cậu cứ ngồi ở phòng bên kể chuyện cho mẹ con em nghe là được rồi. Dù sao thì cậu mới khỏi dịch cúm thôi, em sợ không tốt cho con.
- Nếu kể chuyện thì cậu kể qua điện thoại cũng được mà? Sao phải kêu cậu tới tận đây? Mắc mệt!
- Nhưng con nó muốn nghe giọng nói cậu trực tiếp á. Nghe qua điện thoại chán bỏ xừ.
YOU ARE READING
Cây kim sợi chỉ [FULL]
Ficción GeneralTruyện hôn nhân gia đình dành cho lứa tuổi 22+. Truyện có nhiều tình huống éo le, con người trong truyện là những người bình thường, đầy khiếm khuyết, không phải người xuất thần có thể làm chủ cuộc đời. Truyện không có nhiều tình huống vui và trong...