"muộn rồi. sao còn chưa đi ngủ?"- tôi chỉ hơi đau đầu thôi...
- ngồi phân tích gia phả nhà anh một lúc nên thành đau đầu á
"...say rồi thì đừng uống nữa. không hiểu sao đã đau đầu mà còn đi uống bia. cô có thật là bác sĩ không vậy?"
- thì sao chứ? bác sĩ thì không được uống bia khi buồn à. bác sĩ cũng là con ng- ....ơ giám đốc min đi đâu đó?
"tránh xa khỏi con ma men như cô."
- tôi vẫn tỉnh mà, ở lại uống với tôi 1 lúc đi.... âyy đừng vào trong đó, eunwoo ngủ rồi, phải vất vả lắm thằng bé mới ngủ đó.
"..."
- min yoongi, hôm nay... chúng ta thử thành thật với nhau 1 lần nhé? tôi sẽ không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì nữa, và anh cũng không được giấu tôi!
"...vậy tôi hỏi trước."
"cô phát hiện mình mang thai eunwoo từ khi nào?"
-... ừm... hình như là 3 tháng sau khi anh và tôi gặp nhau. nói thật, tôi cũng chẳng nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp nhau như thế nào nữa...
- đến tôi. anh rõ ràng đã dứt khoát bảo sẽ cắt đứt mọi liên lạc giữa tôi và eunwoo, tại sao bây giờ lại đổi ý? thậm chí còn cho tôi chìa khoá dự bị của nhà anh, sắp chuyển qua đây sống cũng được luôn rồi.
"tại sao cô lại muốn rời bỏ eunwoo?"
- ...không phải tôi từng trả lời rồi à?
"tôi muốn nghe cô nói thật."
- ....anh thấy đấy, tôi rất thiếu tiền, hoàn toàn không thể cho thằng bé bất cứ thứ gì. giao nó lại cho anh không phải rất tốt sao? được học trường danh giá, ăn ngon mặc ấm, mỗi sáng đi học còn có tài xế đưa đi... không bao giờ phải lo lắng về những thứ khác.
"nhưng cái thằng bé cần nhất chính là mẹ của nó."
- đôi khi, chúng ta phải chấp nhận hy sinh một số thứ quan trọng nhất định cho một tương lai tốt hơn.
"....vậy còn cô, cô đã hy sinh thứ gì?"
- ... haha, tôi thậm chí còn chẳng có quyền được hy sinh. những thứ quan trọng đối với tôi... đều đã bị cuộc đời cướp đi mất.
- anh cũng biết mẹ tôi rồi nhỉ? lên 10 tuổi, vì hoàn cảnh quá túng thiếu, mẹ bỏ lại tôi và ba, lên seoul rồi tái hôn cùng một người đàn ông khác. sau khi mẹ rời đi, ba tôi sa vào rượu chè cờ bạc, mỗi lần say sẽ lấy tôi ra mà trút giận.
- nhưng tôi vẫn biết tận sâu trong đáy lòng, ba tôi là người tốt. thế nên tôi chấp nhận ở lại cùng ba, cho đến năm mười chín tuổi... hôm đó là ngày tôi biết mình mang thai, chạy về nhà thì gặp ba tôi đang say rượu. ông ấy không ngoài dự đoán, lại đánh tôi tới suýt chút nữa thì gãy tay, khiến tôi buộc phải bỏ chạy.