Chương 7. Cõng nữ thần về nhà

4.5K 231 29
                                    

Hà Mặc Thiên giận dữ cười, phất tay Viên Anh ra, "Vậy ngài cũng chậm chậm không đồng ý đi, tỷ tỷ ta không phụng bồi."

Trên đường về nhà, lại một trước một sau hai người, Hà Mặc Thiên bước tiến ngổn ngang đi ở phía trước, Viên Anh bình chân như vại theo ở phía sau, tối nay nguyệt quang hiếm thấy sáng sủa, trên đất kéo ra hai cái bóng người dài hẹp, Viên Anh nổi lên tâm chơi đùa, tiến lên vài bước giẫm lên bóng của Hà Mặc Thiên, "A Thiên mau nhìn, ta đạp lên ngươi."

Hà Mặc Thiên quay đầu lại, chỉ thấy Viên Anh một người giẫm lên bóng của nàng chơi vui đến không biết trời đất.

". . ." Hà Mặc Thiên không nói gì quay lại, bước chân so với trước càng nhanh hơn, không muốn thừa nhận mình quen biết một mỹ nhân ngu ngốc như thế.

Viên Anh cũng theo bước nhanh hơn, nàng ngày hôm nay không có lái xe, mang giày cao gót tới mười centimet, hận không thể đạp đến bầu trời, thanh âm lanh lảnh cộc cộc đột nhiên tăng nhanh, Hà Mặc Thiên nghe được trong lòng run sợ, chỉ lo nàng sơ ý một chút quăng ngã chính mình, thế là bước chân bất tri bất giác chậm lại. Viên Anh liên tục nhìn chằm chằm vào sau gáy Hà Mặc Thiên, nhìn thấy nàng dần dần chậm lại, khóe miệng nhếch lên cười giảo hoạt như hồ ly, con ngươi nhỏ xoay một cái, cố ý cao giọng nói: "A Thiên, ngươi đi chậm một chút, chân tay đau quá a."

Mặt đường ở cửa sau quán cơm không lớn cũng không bằng phẳng, ban ngày còn tốt, buổi tối không chú ý rất dễ dàng bị vấp ngã, Hà Mặc Thiên bị giọng nói của Viên Anh quấy nhiễu đến buồn bực mất tập trung, Viên Anh không có té, bản thân nàng dưới chân trái lại vấp phải một tảng đá hướng về trước lảo đảo vài cái, cũng còn tốt phía trước có bức tường, nàng chống hai tay lên tường miễn cưỡng đứng vững, người không có chuyện gì, nhưng là mặt mày xám xịt cực kì chật vật.

Viên Anh bất ngờ thấy Hà Mặc Thiên vấp như vậy sợ đến trái tim căng thẳng, ba chân bốn cẳng tiến lên dìu nàng, "Té như nào? Người lớn như thế làm sao không cẩn thận như vậy!"

Còn không phải tại ngươi sao. Hà Mặc Thiên vỗ vỗ bụi trên tay oán thầm, không nói một lời đẩy Viên Anh ra tiếp tục đi về phía trước, không trêu chọc nổi còn không trốn thoát sao? Nếu như Viên Anh thật muốn làm phiền nàng nữa, liền thành phố S cũng không thể tiếp tục ở được nữa, quá mức nàng liền bỏ đi, thiên hạ lớn như vậy, nàng không tin ngoại trừ thành phố S ra thì không có thành phố nào khác cho nàng dung thân.

Hà Mặc Thiên chưa đi được mấy bước, phía sau liền có cái gì đó ngã chổng vó, tiếp theo Viên Anh kêu rên truyền tới. Nàng liền vội vàng xoay người, chỉ nhìn thấy Viên Anh ngồi trên lớp tro bụi dày đặc dưới đất, một chân không tự nhiên cuộn lại lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, răng cắn chặt môi dưới, tay đè lên mắt cá chân, mồ hôi lạnh từ thái dương lướt xuống, bên cạnh là gót giày cao gót bị gãy.

Hà Mặc Thiên vội vàng chạy tới ngồi xổm bên chân nàng, để chân nàng gác lên chân của mình, mắt cá chân đã sưng to, Hà Mặc Thiên đỡ mu bàn chân Viên Anh, thử động đậy, Viên Anh lập tức kêu thảm thiết, "Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích! Đau quá đau. . . Đau chết!"

Hà Mặc Thiên thả chân nàng xuống không còn tính khí. Nữ sinh người ta vì vóc người tỉ lệ tốt mà mang giày cao gót còn có một chút điểm đẹp đẽ, vóc dáng Viên Anh cao đến gần một mét tám, cả ngày mang giày cao gót như đi cà kheo, cũng không biết đẹp ở chỗ nào.

[BHTT - EDIT - HOÀN] Nữ Thần Cầu Đừng TrêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ