Chương 40. Hôn trộm

2.5K 115 2
                                    

Viên Anh vẫn cứ dựa vào ở trên người nàng, cười đến thảm hề hề, "Ta không thể tới gần ngươi, ai có thể? Lẽ nào là Chu Nhiên sao? Lúc trước nàng đối với ngươi tồn tại những tâm tư đó kẻ ngu si cũng nhìn ra được, ngươi đừng nói cho ta là ngươi không biết!"

"Ngươi nói nhăng gì đó? Ta cùng Chu Nhiên chỉ là bằng hữu." Hà Mặc Thiên cảm thấy Viên Anh không thể nói lý, nàng cho rằng ai cũng giống như nàng cắn chặt lấy chuyện lúc trước không tha sao? Lại nói lúc trước Hà Mặc Thiên cùng Chu Nhiên cũng chỉ là bằng hữu nói chuyện hợp nhau mà thôi, làm sao Viên Anh nói ra liền khó nghe như vậy?

"Chỉ là bằng hữu?" Viên Anh cười đến không kềm chế được, giống như nghe được chuyện cười vậy, "Hà Mặc Thiên, ta tuy rằng ngốc, còn không đến mức mắt mù đến nước này."

Hà Mặc Thiên bị Viên Anh dây dưa phiền hà, đem nàng đẩy qua một bên trở về phòng của minh, oành đóng cửa phòng.

Hà Mặc Thiên dựa vào lưng cửa ngồi xếp bằng dưới mặt đất, cảm giác say bao phủ, lười nhác đến ngay cả đầu ngón tay đều không muốn động đậy. Viên Anh ngày hôm nay thật sự rất phiền, đừng nói nàng cùng Chu Nhiên không có loại quan hệ như Viên Anh nói, coi như có vậy cũng là chuyện của chính mình, liên quan gì đến Viên Anh? Chỉ là có người còn chìm đắm trong quá khứ không cách nào tự kiềm chế mà thôi.

Viên Anh ở mặt khác của cửa ngồi trên mặt đất, ôm hai đầu gối của chính mình, đầu vùi thật sâu vào khuỷu tay. Trên người nàng nhiễm một chút mùi rượu của Hà Mặc Thiên, Viên Anh tham lam hít sâu một hơi, bất lực lại tuyệt vọng.

Hiện tại trước mặt Hà Mặc Thiên, mình làm việc gì cũng đều là sai, Viên Anh thật muốn tìm một nơi không người đem Hà Mặc Thiên nhốt lại, ai cũng không thể nhìn, ai cũng không thể đụng vào, như vậy tràn đầy trong lòng, trong mắt Hà Mặc Thiên đều chỉ có một mình mình, thật tốt.

Cái ý niệm này điên cuồng tràn đầy hai bên đại não của Viên Anh, trong nháy mắt Viên Anh thật sự muốn đem nó trở thành hiện thực, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, nàng không hề làm gì cả, chỉ là chầm chập đứng dậy trở về phòng, đi vào trong phòng tối om.

Hà Mặc Thiên nhịn không được mang theo mùi rượu thối hoắc để ngủ, cân nhắc đi tắm, nàng dán vào cửa cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài, chờ thật lâu cũng không nghe được động tĩnh, rón ra rón rén mở cửa, phát hiện không thấy Viên Anh. Hà Mặc Thiên thở phào nhẹ nhõm, đơn giản xong vào phòng tắm tắm rửa, rất nhanh ngủ.

Lần này tranh chấp đối với Hà Mặc Thiên không ảnh hưởng nhiều lắm, nàng chỉ cho là Viên Anh lại một lần phát thần kinh.

Viên Anh không có đi ngủ, nàng lại đang xem video quản chế, nội dung một đoạn này cái gì đều không có quản chế, nàng đã liên tục nhìn bốn, năm lần, tại khu nhà ở, hay văn phòng, chỉ cần có thời gian sẽ quay về màn hình máy vi tính để nhìn. Có lúc nửa đêm thực sự không chịu nổi nữa sẽ nằm úp sấp trên bàn ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh lại phát hiện video cũng không biết chạy mấy lần, cũng không nhớ rõ chính mình tối hôm qua nghiên cứu tới nơi nào, không thể làm gì khác hơn là lại bắt đầu lại từ đầu.

[BHTT - EDIT - HOÀN] Nữ Thần Cầu Đừng TrêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ