Ngày 28 tháng 9 năm 2019.
Jihoon từ Đài Bắc về lại Seoul đã hai ngày rồi, hai ngày đối với một người bình thường chỉ dài có 48 tiếng, ăn, ngủ, làm việc, tán gẫu vài ba câu qua loa là hết. Nhưng Jihoon cứ cảm thấy thời gian trôi qua đằng đẳng, không thể biết rõ phía trước của mình còn bao nhiêu lần 48 tiếng nữa.
Đàn ông đàn ang hơn hai mươi tuổi đầu, tính ra chính thức thất tình mới có hai ngày rưỡi mà đã nằm ườn trên giường, mất hết sinh khí, lại còn khóc lóc yếu đuối như một đứa con gái lần đầu biết yêu. Guanlin, em đã chịu cảm giác này bao nhiêu lâu rồi? Thì ra cảm giác mất mát cùng bất lực, chính là như thế này.
Mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc, như một đồ thị hàm sin, còn tâm trạng cậu chính là một đường thẳng vô tình, chẳng thể nào khá hơn được. Cứ nhắm mắt lại là nụ cười đó, ánh mắt đó, giọng nói đó lại ùa về, như đùa giỡn, như châm chọc vào cậu.
Chẳng phải là đã từng rất thích Jihoon sao, mới có một thời gian đã thay lòng rồi. Người ta đã hạ mình đi một chuyến xa xôi, không thích thì nhẹ nhàng mà nói, có cần phải nặng lời với nhau như vậy không, em đúng là đồ đáng ghét mà.
Anh buồn ngủ rồi, không đôi co với em nữa, em tự mình mà tìm cô gái Đài Loan nào đó của em đi. Sau này đám cưới nhớ đừng mời anh, anh sẽ không dự, anh sẽ không đủ cao thượng mà mở miệng chúc em một câu bình an hạnh phúc được. Cuối cùng chỉ mong em đừng xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa, được chứ hả?
Guanlin, em lì thật đó, đã bảo đừng đến nữa, anh cứ mơ thấy em thì sao mà quên được đây. Buông cái tay ra rồi đi đi, ai mà cần em ôm, anh có chăn, anh tự đắp được. Nhưng mà, cảm giác này chân thật quá, anh có thể giả vờ xem đây là hiện thực được không? Trời ơi nước mắt lại chảy rồi, mọi người mà biết anh vì bị một thằng con trai từ chối tình cảm mà khóc lầm khóc lũi cả mấy ngày trời như vậy chắc có nước đi đầu xuống đất.
...
"Maxxxx, xuống giường nằm, đừng phiền bố."
Jihoon giọng ngái ngủ, mắt nhắm nghiền, tay quơ quào về phía còn lại của giường đuổi Max đi.
"Max ngoan lắm, vẫn nằm dưới giường anh."
"Ừ, Max ngoan của bố."
Khoan đã, Max thành tinh rồi, Max biết nói tiếng người.
"Chỉ có em không ngoan, em nằm trên giường anh."
Jihoon choàng mở mắt, cánh tay ôm từ phía sau cậu vẫn ở đó, chỗ lõm xuống trên giường không phải là Max. Cả người đông cứng như bị phong ấn, chỉ có nhịp tim bắt đầu trở nên hỗn loạn, vừa muốn xoay người lại, lại không muốn xoay người lại. Biết đâu đây lại chỉ là một giấc mộng đẹp do tiềm thức yếu đuối của bản thân thêu dệt nên, xoay lại rồi thì nhận ra chẳng còn gì, chẳng còn ai.
"Xin lỗi đã dọa anh một trận, chúng ta hòa nhau, một đều nhé. Thật ra em cũng không định hơn thua với anh đâu, chỉ muốn để chúng ta có thời gian xác nhận lại tình cảm dành cho đối phương. Sáng hôm anh dọn hành lý rời khỏi nhà em, việc anh để lại chậu cẩm tú cầu, việc anh ngồi viết thư cho em, việc anh hôn tạm biệt lên trán em, em đều biết cả.

BẠN ĐANG ĐỌC
𝚙𝚊𝚗𝚠𝚒𝚗𝚔 || 𝙳𝙰𝚈 𝙱𝚈 𝙳𝙰𝚈
أدب الهواةEm đứng ở đây, âm thầm đợi anh quay đầu lại. Tình trạng: Hoàn.