Chapter 23

10K 555 7
                                    

Jimin nhíu mày nhìn xung quanh. Từ ngày trở về từ đêm diễn công bố bộ sưu tập ở Ý, đã ở đây rất lâu rồi sao? Đã bao lâu cậu không được nhìn thấy khuôn mặt của Jungkook? Không được nghe giọng nói của anh? Haizz, cậu nặng nề mà thở dài, đem cằm tựa trên đầu gối, cũng đem chính mình ôm thật chặt.

Thời tiết cũng đã chuyển lạnh hơn nhiều rồi, mà trên người cậu bây giờ, là chiếc áo khoác mà Jungkook đã từng mặc, trên đó còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt, tao nhã. Cậu khẽ cọ mũi trên tay áo, chỉ cần được chìm trong hương vị này, giống như là cậu đang được ở gần anh. Tuy rằng là tự lừa mình dối người, nhưng cũng giúp cậu vượt qua những ngày tháng hoài niệm gian nan.

Anh, có khỏe không? Tưởng tượng đến anh, hốc mắt cậu lại bất giác mà ửng đỏ. Cậu biết anh đang ra sức tìm kiếm cậu, cũng biết chuyện kia thực sự không phải như lời đài báo đã đăng. Nhưng cậu vẫn không thể cảm thấy vui vẻ. Bạn bè cậu đều cho rằng, cậu rời đi, lý do là vì Jungkook, và cậu vẫn không muốn tha thứ cho anh. Chỉ có bản thân mới thấu hiểu, cậu cương quyết rời đi, là vì anh không yêu cậu. Đúng rồi, anh không yêu cậu. Jimin bi thương nở nụ cười. Tuy rằng năm năm trước cậu đã biết đáp án này. Nhưng cậu vẫn không để ý mà cố gắng chung sống cùng anh năm năm. Thực ra, cậu đã nghĩ, mình có thể khiến anh động tâm, nhưng, kết quả là, là cậu ước muốn quá nhiều thôi. Bởi vậy, năm năm trước, anh không nói với cậu một lời, năm năm sau anh vẫn như thế, không yêu cậu.

Đối với một người mà cậu đã yêu thầm mười lăm năm mà nói, là nên chân chính mà buông tay. Cho nên, cậu không gặp anh, không phải bởi vì cậu giận anh, mà là bởi vì, cậu không muốn anh vì thương hại, đồng cảm mà tiếp nhận cậu, đó không phải kết cục mà cậu mong muốn. Đối với cậu mà nói, tình yêu chỉ "không" hoặc "có", không thể tồn tại một thứ gọi là trung gian đứng giữa ranh giới có và không. Mà cậu cũng đã cho bản thân mình thêm năm năm rồi, thời gian như thế là quá đủ rồi, chính là mị lực của cậu không đủ. Cho nên cậu không trách anh, cũng không trách móc bất cứ ai, chỉ đổ cho duyên phận của họ không đủ, có lẽ...

Jimin lắc đầu, không tiếng động mà nở nụ cười, có lẽ? Có lẽ cái gì? Cậu còn định chờ đợi điều quái gì nữa đây?

"Park Jimin ơi là Park Jimin, mày tỉnh lại đi, được không?"

Cậu đưa tay tự vỗ vỗ vào mặt mình, trách cứ chính mình. Đúng vậy, bởi vì cậu còn yêu anh, không thể nhất thời nói buông tay mà buông tay dễ dàng được. Cho nên, cậu không thể gặp anh, ít nhất là bây giờ. Cậu sợ, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh, tình cảm sẽ chiến thắng lí trí, sau đó thuyết phục lí trí, *có lẽ năm năm còn chưa đủ, cần cho thêm thời gian nữa*. Điều cậu lo sợ nhất đó là tình huống đó sẽ phát sinh. Vậy nên cậu tắt di động, khóa số di động, chỉ có như vậy, cậu mới có thể kìm nén mà không gọi điện cho Jungkook, chỉ có như vậy, cậu mới có thể làm cho chính mình quyết tâm mà không tiếp nhận điện thoại của Jungkook. Nhưng mà, đau quá! Trời mới có thể biết, cậu yêu cách nói chuyện bình thản của anh đến nhường nào. Cậu nhớ bờ vai rộng và những cái ôm ấm áp của anh đến điên đảo.

"Kook, em rất nhớ anh... cực kỳ, cực kỳ nhớ anh."

Jimin nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm nhớ lại, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn nhẹ trên hai má. Không biết làm thế nào để cậu có thể đem người cậu đã yêu 15 năm mà quên hết sạch? Jimin cúi đầu, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn kim cương đang yên vị trên ngón tay cậu, cả đời này, cậu không thể quên anh, đúng vậy, có thể là cả đời này đều không thể quên...Như vậy...Cũng tốt, thật sự, thật sự tốt. Jimin ôn nhu nở nụ cười, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước.

[KookMin] [Hoàn] Si Tâm Tuyệt ĐốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ