Sai lầm khi coi anh thành người khác
"Là anh!" cô mơ mơ màng màng lộ ra một nụ cười với Jung Ji-hu, sao gương mặt anh tối lại?
Cô vươn tay sờ vào gương mặt tuấn mỹ không tì vết của anh, Ji-hu khẽ cau mày, ánh mắt lợi hại đảo qua chung quanh, ý lạnh rõ ràng tản mát ra từ trên thân anh. Những người đàn ông không có ý tốt với cô lập tức dời tầm mắt đi. Bọn họ biết, người phụ nữ này là danh hoa đã có chủ, huống chi người đàn ông đó còn là một người không dễ đối phó, ít nhất là từ ngoại hình, bọn họ so ra đều không bằng đâu!
"Em uống say rồi!" đám ruồi bọ chung quanh bị anh hù dọa đi, vẻ mặt Ji-hu giãn ra, anh bắt được tay Chaeyoung đang muốn chạm tới gương mặt của mình, trong lòng thoáng qua một nụ cười, cũng chỉ có cô gái nhỏ này dám không chút kiêng kỵ sờ mặt của anh ở trước công chúng.
Nghĩ đến ngày đó mình chịu một bạt tai của ai kia ở trung tâm thương mại, chắc là anh đã gặp phải sư phụ, mặt anh cô còn dám đánh, huống chi là sờ!
Bất quá, anh ngược lại rất thích cảm giác tay cô chơi đùa trên mặt mình, khiến anh cảm thấy vô cùng... Ấm áp!
"Tôi không có say, tôi làm sao lại say! Tôi còn muốn tiếp tục uống, anh hãy uống cùng tôi đi!" cô kéo Ji-hu đến ngồi bên cạnh mình, vừa rồi uống rượu một mình thật buồn bực nha! Giờ thì tốt rồi, rốt cuộc tìm được một người có thể uống rượu cùng mình!
Người kia... Đúng là Jung ji-hu!
Chaeyoung đưa một ly rượu tới trong tay Ji-hu, ngây ngốc cười với anh.
Ji-hu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lúc này, trên mặt cô hơi hơi ửng hồng, cô không còn lòng phòng bị thì tùy ý triển lộ ra một mặt không muốn người khác biết của cô. Giờ anh mới biết, thì ra khi uống say, cô đáng yêu như vậy!
"Uống đi!!!" cô thấy anh chỉ nắm ly rượu ở trong tay, tiếp tục thúc giục: "Anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi không thể ăn đâu! Ha ha..."
Chaeyoung hồn nhiên cười đứt quãng, Ji-hu chỉ cảm thấy giật mình, người phụ nữ này, cô không biết bộ dáng bây giờ của mình thực ngon miệng sao? Một mình ở chỗ này, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm gì!Ngửa đầu một hớp uống cạn ly rượu, Ji-hu cảm thấy càng lúc càng không nhận ra chính mình. Trong đầu thỉnh thoảng hiện ra thân ảnh của Chaeyoung, ngay cả bộ dáng cô tức giận đánh anh một bạt tai cũng bị anh nhớ lại nhiều lần, anh thậm chí cảm thấy... mình đã hiểu ra cái gì đó!
Anh cho là mình điên rồi, vốn chỉ có chút hứng thú đối với cô, hơn nữa cô lại là vợ của Jeon Jungkook, cho nên anh mới cố ý đến gần cô.
Chỉ là đến bây giờ, tựa hồ tất cả đều đã sai rồi, tim của anh càng ngày càng không chịu khống chế của anh!
"Tại sao muốn say?" Ji-hu hạ mi mắt, biết rõ nguyên nhân song anh vẫn hỏi ra khỏi miệng điều dư thừa ấy, con mắt thâm thúy như có như không thoáng qua một chút ánh sáng làm cho người ta không dễ dàng phát giác.
Chaeyoung ngẩn ra, đang muốn uống rượu đột nhiên dừng lại, sau đó từ từ để ly xuống, cô nhìn Ji-hu không chớp mắt, không biết vì sao, cô lại muốn khóc!
Nước mắt không biết từ lúc nào đã từ trong hốc mắt chảy ra, trước mắt, Ji-hu dần dần trở nên mờ nhạt. Trong mơ hồ, cô dường như thấy được khuôn mặt của Jungkook, tất cả ủy khuất trong nháy mắt vỡ đê, cô nhào vào trong ngực người đàn ông trước mặt.
"Jungkook, tại sao vậy? Tại sao phải chán ghét em? Anh thích cô gái như thế nào em đều có thể thay đổi vì anh mà". Chaeyoung nắm chặt vạt áo của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, van xin nhìn "Jeon Jungkook" trước mắt, "Đừng chán ghét em có được không, điều gì họ có thể làm, em cũng có thể làm!".
Là cô không đủ hấp dẫn sao? Là cô không đủ lớn mật ở trên giường sao?
Cô có thể tập thay đổi tính cách ngượng ngùng của mình, có thể khiến mình trở nên lớn mật!
Ji-hu ngẩn ra, cô yêu Jeon Jungkook như vậy sao? Vì anh ta cái gì cũng có thể làm?
Chua xót và ghen tỵ từ từ sinh ra trong lòng anh, nghĩ đến Tiểu Eun, tại sao họ đều yêu Jeon Jungkook, tại sao?
"Chae Chae..." Jị-hu kêu tên cô, trong mắt tựa hồ ẩn nhẫn cái gì. "Lần này, anh sẽ không buông tay, cho dù người em yêu là anh ta, anh cũng sẽ không bỏ cuộc!"
Anh sẽ làm cho cô biết, Jung Ji-hu anh cũng là một người đáng giá để yêu! Anh không tiếc bỏ ra bất kỳ giá nào, cũng muốn cho người phụ nữ này yêu mình!
Đây không phải là trả thù, mà là thanh âm phát ra từ nội tâm anh!
Con ngươi màu xanh thoáng qua một đạo ánh sáng, đột nhiên, Ji-hu mạnh mẽ kéo tay cô, một tay đỡ hông của cô, để cho cô tựa vào trong ngực mình, mang theo cô rời khỏi quán rượu.
Bên trong phòng khách sạn sang trọng, bởi vì chịu ảnh hưởng của rượu, cô ngủ mê man vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc này cô không hề đề phòng nằm ở trên giường, không chút nào chú ý tới đôi mắt ở bên giường nhìn cô thập phần say mê.
"Chae Chae, nếu như em biết rõ anh làm ra chuyện gì với em, em có hận anh không?". Ji-hu nỉ non ra tiếng, lần đầu tiên, lòng của anh bởi vì một chuyện, bởi vì một người phụ nữ mà không xác định được rồi!
Anh từ trước đến giờ đều mạnh mẽ vang dội, làm cho cả thế lực hắc đạo ở thành phố A thần phục ở dưới chân mà không cần chớp mắt một cái. Vậy mà hiện tại, anh lại hoài nghi hành vi của mình.
"Nhưng, chỉ cần anh không cần em, chủ động thả em, làm lòng em bị thương, em sẽ dừng lại tình yêu đối với anh ngay, có đúng hay không?". Ji-hu khẽ vuốt ve gò má đang ửng hồng của Chaeyoung, nếu nói như vậy, sau này anh sẽ đem hết toàn lực làm cho cô yêu mình, để cô có thể thoát khỏi thương tâm!
Trong lòng thoáng qua một chút kiên định, Ji-hu vuốt ve gương mặt cô. Tay dần dần đi xuống, ngừng một lát ở cổ áo của cô, sau đó không chút do dự cởi ra từng nút áo của cô...
"Chae Chae, thật ra thì, anh cũng là một người rất dễ yêu, nếu như người em gặp trước là anh, em có thể không yêu Jeon Jungkook hay không?". Trong mắt Ji-hu mơ hồ hiện ra một cỗ hung ác, đã từng có một người phụ nữ, sau khi yêu anh rồi, vẫn yêu Jeon Jungkook!
Việc này không phải rất châm chọc sao!
Anh có điểm nào không bằng Jeon Jungkook chứ?
Không có được câu trả lời của cô, trong lòng anh thoáng qua một chút khổ sở. Nhìn áo đã mở ra hơn nửa của Chaeyoung nằm ở trước mắt, con ngươi sắc bén dần dần buộc chặt. Cô là một ma nữ có dòng máu thiên sứ, làm cho người ta không nhịn được mà mê muội, hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế!
"Jungkook... Em yêu anh!" cô đột nhiên trở mình một cái, vô ý thức nỉ non.
Những lời này không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh tưới lên trên đầu Ji-hu, mặt anh trong nháy mắt âm trầm.
Ngay cả trong mộng cũng nhớ anh ta sao? Ngay cả ngủ mê, trong miệng còn kêu tên anh ta!
Con ngươi màu xanh ngưng tụ một cỗ gió to mưa bão, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Ghen tỵ tràn đầy nội tâm của anh khiến lý trí của anh dần dần biến mất. Được lắm! Đã vậy anh cũng không cần phải băn khoăn gì nữa!
Nhìn Chaeyoung, khóe miệng Ji-hu nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, "Chae Chae, em có biết không, có rất nhiều người muốn chia rẽ em và Jeon Jungkook, không chỉ có một mình anh thôi đâu!"
Nếu để cho cô biết rõ chân tướng cũng không có gì, đây là một sự kiện rượu say loạn tính rất hoàn mỹ, không phải sao?
Nhức đầu
Chaeyoung vừa tỉnh lại, cảm thấy đầu giống như sắp nổ tung, đau đến không thể tưởng tượng, khiến cho cô cảm giác cực kỳ khó chịu.
Dùng sức mở mắt ra, một căn phòng xa lạ đập vào mắt khiến cô cau mày.
"Đây là nơi nào?". cô khẽ vuốt ve cái trán, chống lên thân thể, cố gắng hồi tưởng tất cả mọi chuyện phát sinh vào ngày hôm qua. Ngày hôm qua, cô gặp được Choi Seo-jun, sau đó dường như cô đã đi uống rượu, cô chỉ nhớ rõ cô muốn say một trận, không ngừng uống rượu, cô uống say rồi sao?
Cẩn thận đánh giá bốn phía, thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, trong lòng vang lên báo động!
Khách sạn! Cô tại sao lại ở khách sạn? Cô đến đây bằng cách nào? Cô cái gì cũng không nhớ, sẽ không phải là...
Theo bản năng kiểm tra thân thể mình, phát hiện quần áo còn hoàn hảo không hao tổn mặc ở trên người, thân thể cũng không có gì khó chịu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy luồng ánh sáng mãnh liệt ở bên ngoài, Chaeyoung cả kinh, không để ý đầu đang choáng váng, từ trên giường nhảy xuống.
"Trời ạ! Đã trễ thế này rồi!". Cả đêm hôm qua cô không về sao?
Jungkook có tìm cô không? Anh sẽ lo lắng cho cô chứ? Toàn bộ những vấn đề này nhảy vào suy nghĩ của Chaeyoung, nhưng một giây kế tiếp, lòng cô lại trầm xuống.
"Anh đã chán ghét cô rồi mà!"
Lời nói của Choi Seo-jun đột nhiên vang vọng ở bên tai cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ, nếu anh đã chán cô, làm sao có thể quan tâm cô? Làm sao có thể đi tìm cô?
Nói không chừng, tối hôm qua, anh cũng không có về nhà, cùng người phụ nữ khác nằm trên một cái giường không biết chừng.
Đột nhiên cảm thấy mắt có chút ướt át, Chaeyoung ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt có cơ hội rơi xuống.
Tùy ý rửa mặt xong,cô từ gian phòng rời đi, bất kể bộ dáng bây giờ ra sao, cô hiện tại phải về nhà!
Mà sau khi cô rời đi, bóng dáng một người cao lớn lại lần nữa đi vào gian phòng.
Ji-hu nhìn giường đã được cô sửa sang lại, trong lòng nổi lên nồng đậm khổ sở, anh thật sự thay đổi rồi! Bởi vì Park Chaeyoung mà thay đổi!
Không biết vì sao, tối hôm qua anh hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội cô say rượu, chân chính muốn cô, nhưng...
Vào đúng thời điểm quan trọng, anh đã dừng lại. Khi đó, trong đầu anh đột nhiên hiện ra một hình ảnh. Anh tựa hồ nhìn thấy Chaeyoung ở trước mặt anh khóc đến ruột gan đứt từng khúc, không ngừng nói "Tôi hận anh". Tim của anh đột nhiên đau nhói, ngay một khắc kia, anh không cách nào tiếp tục hành động được nữa.
Vào lúc cô không biết gì đoạt lấy cô, đây là anh vũ nhục cô, nếu người phụ nữ này đã đi vào tim của anh, cô đáng giá được anh tôn trọng cùng mến yêu chứ?
"Haiz!". Ji-hu bất đắc dĩ thở dài một cái, nếu anh cứ quân tử như vậy, không biết đến thời điểm nào mới có thể thỏa mãn mong muốn ôm người đẹp về, anh hiện tại chỉ hi vọng, Chae Chae có thể nhanh chóng rời khỏi Jeon Jungkook, bằng không...
Trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, chiến tranh giữa anh và Jeon Jungkook đã âm thầm triển khai, anh không muốn lan đến gần Chae Chae!
Cho nên, Chae Chae phải rời khỏi Jeon Jungkook, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh phải đáp ứng người phụ nữ Yoon Min-seo kia làm chuyện này.
Nhìn ảnh chụp trong tay, trong ảnh, khuôn mặt người đàn ông đã được xử lý, không thấy rõ diện mạo, mà người phụ nữ xinh đẹp trầm lắng rúc vào lồng ngực trần truồng của người đàn ông, ngủ say sưa, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ tỏ rõ sự ngọt ngào giữa hai người, bên dưới chăn, càng làm cho người khác tưởng tượng xa xôi.
Một nguyên nhân khác khiến anh đáp ứng trở thành vai nam chính trong ảnh chính là không muốn cho người đàn ông khác đụng đến người phụ nữ anh yêu!
"Chae Chae, thật xin lỗi!". Ji-hu cúi đầu, thanh âm ân hận tràn ngập trong lời nói.
... Anh đã thông suốt rồi.
Chaeyoung trở lại biệt thự, Jungkook quả nhiên không có ở nhà, cô hỏi quản gia, từ trong miệng quản gia, cô nghe nói anh tối hôm qua chưa trở về.
Trong lòng bịch một tiếng, tựa hồ có đồ vật gì đó vỡ vụn.
Ngực cô đau đến cơ hồ hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Như cái xác không hồn đi trở về phòng. Chaeyoung đối mặt với gian phòng tràn đầy hơi thở của Jungkook, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh ngọt ngào trong phòng này của bọn họ, trong lòng càng thêm đau đớn, trốn tránh chạy ra cửa phòng, đẩy ra cánh cửa vốn là phòng của cô ở sát vách kia.
Lúc cô đi vào thấy bố trí trong phòng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nghĩ đến lời nói của Jungkook ngày đó. Anh muốn có một đứa nhỏ, cho nên, anh mạnh mẽ cho người đổi phòng của cô thành phòng trẻ con, còn mua thật nhiều đồ chơi trẻ em, bây giờ đã bày đầy cả căn phòng.
"Cục cưng..." Tay cô nhẹ nhàng đặt trên bụng của mình, cô hi vọng mình có thể mang thai đứa nhỏ của anh, cho dù là mất đi tình yêu của anh, cô cũng còn có một đứa con làm bạn, điều đó cũng rất tốt, đúng không?
Nhưng anh đã chán ghét cô rồi, còn có thể để cho cô vì anh sinh con sao?
Không biết, người nào sẽ có cái vinh hạnh đó, có thể mang thai con nối dõi của anh!
Khi Chaeyoung phát hiện ra những điều này, trong lòng cô càng thêm khổ sở. Một mình đi tới cửa, đi lại không có mục đích ở trong nhà chính, nhưng mỗi một chỗ đi qua tựa hồ đều gợi lên những ký ức trong cô, từng ký ức ấy, đều làm đau nhói lòng cô!
Đi tới hồ bơi, cô không chút do dự nhảy vào, cô ngưng thở, lặn xuống tầng sâu nhất, muốn mượn sự yên tĩnh trong nước tới hồi phục đau đớn cùng bất an trong lòng, quên hết những chuyện không vui kia.
...
Yoon Min-seo vừa uống cà phê, vừa nhìn ảnh chụp trong tay, khóe miệng nâng lên nụ cười tà ác," Park Chaeyoung, lần này để xem cô làm thế nào!"
Chỉ cần đem những tấm hình này cho Jeon Jungkook xem, anh còn có thể thờ ơ hờ hững nữa sao?
Yoon Min-seo cười hết sức đắc ý, nhưng là, nụ cười của cô lại đột nhiên cứng đờ, đã trải qua sự việc của Park Chanyeol cùng Jung Ji-hu, thái độ anh đối với Park Chaeyoung vẫn như cũ không có gì thay đổi, lần này thật sự sẽ có hiệu quả sao?
Yoon Min-seo không khỏi bắt đầu tự hỏi, đây là một cơ hội khó có được, phải làm thật tàn nhẫn, lập tức kéo Park Chaeyoung từ vị trí Jeon phu nhân xuống mới được!
Nhưng cái gì sẽ là lực công kích lớn nhất đây?
Đột nhiên, trên mặt cô ta khôi phục nụ cười càng thêm sáng lạn hơn vừa rồi.
Trong mắt thoáng qua một ánh sáng ác độc, còn gì có lực công kích cường đại hơn so với truyền thông cùng dư luận chứ?
Ánh mắt rơi vào những tấm hình kia lần nữa, cô đi theo bên cạnh Jungkook, đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh, hiểu rõ anh không thể không để ý đến lợi ích của tập đoàn Jeon thị!
Chỉ cần những tấm hình này truyền đến giới truyền thông, như vậy mọi người cũng sẽ biết vợ của tổng giám đốc tập đoàn Jeon thị cùng người đàn ông khác lên giường sau lưng ông chồng ưu tú. Từ đó về sau, sợ rằng, trong xã hội thượng lưu, Park Chaeyoung cũng không ngóc đầu lên làm người được nữa.
Đả kích như vậy lẽ nào cô ta chịu được!
Đem hình cầm trong tay ném lên trên bàn, Yoon Min-seo cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, điện thoại tiếp thông, sau một hồi hàn huyên cùng đối phương, cuối cùng Yoon Min-seo cũng nói vào đề tài chính, "tôi có một tin độc nhất vô nhị đưa cho anh, anh phải quý trọng thật tốt đó!"
Khóe miệng gợi lên một chút tàn nhẫn, cô từng nói, vị trí Jeon phu nhân là của cô, Jeon Jungkook cũng sẽ là của cô!
BẠN ĐANG ĐỌC
Kookrose(Ver)-Cạm bẫy hôn nhân
Lãng mạn-He, Ngược Chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả Trước mặt mọi người, Park Chaeyoung và Jeon Jungkook có một cuộc hôn nhân mỹ mãn khiến nhiều người hâm mộ. Thế nhưng, sau lưng,Jeon Jungkook lại chỉ coi Park Chaeyoung như món đồ chơi. Thậm chí...