Chap 42

994 34 0
                                    

Jung Ji-hu thương tiếc

Chaeyoung mở mắt ra, nhìn cảnh trước mắt mà sợ hãi. Máu dọc theo dao găm chảy xuống, nhưng tay của cô không đau, mắt cô tràn đầy sợ hãi.
Người đàn ông này anh ta... "Cô muốn chết sao?" Thanh âm Ji-hu lạnh giá dường như có thể khiến người đối diện đông cứng, vết sẹo trên cổ tay cô làm sao mà có, chỉ nhìn qua anh cũng có thể biết được.
Đó là do dao cắt, có vẻ vết thương khi đó rất sâu nên vết sẹo kia mới ngoằn ngoèo, phá mất mĩ cảm như vậy, làm cho trong lòng mọi người không nhịn được thương cảm.
Chaeyoung thân thể ngẩn ra, thanh âm sợ hãi vang lên "Anh... Mau buông tay ra"
Nhất định nắm chặt dao găm ư? Anh không cảm thấy đau sao?
Trên lưng anh chảy máu, trên tay cũng vậy, cảnh này khiến cô kinh hãi, trong lòng có chút áy náy.
Cô lập tức buông lỏng tay nắm chuôi dao, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông này, cô nhìn thấy trong mắt anh một tia thương tiếc.
Thương tiếc... Tại sao lại có biểu cảm này? Biểu cảm này so với vẻ bề ngoài và khí chất của anh ta rõ ràng không tương xứng, cũng bởi vì chúng khác xa một trời một vực, nên càng khiến cô kinh sợ không thốt nên lời.
Ji-hu đem dao găm hung hăng ném qua một bên, đưa tay mình chạm vào vết sẹo ngoằn ngoèo, mi mắt nhăn lại, thần sắc trong mắt anh ngày càng tĩnh mịch: "Làm sao lại có vết thương này?"
Thân thể Chaeyoung đột nhiên run rẩy, phát ra tiếng nhỏ không thể nghe thấy "ưm", cố ngăn sự dậy sóng trong thân thể, cô cắn môi đến chảy máu.
Ji-hu  với con ngươi sắc bén nhìn lướt qua gương mặt yêu kiều của cô, mi mắt nhíu chặt hơn, người phụ nữ này so với tưởng tượng của anh hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính ban đầu."Anh... Đừng xen vào" Chaeyoung gian nan thốt ra mấy chữ, tuy rằng anh thương tiếc khiến cô khiếp sợ lẫn cảm kích nhưng cô vẫn không quên người đàn ông này mới vừa rồi còn muốn hạ nhục mình.
Đừng xen vào? Ji-hu tức giận nhưng giây sau đã cười khẽ, thân thể cao lớn lại tiến tới gần Chaeyoung trên mặt tràn đầy dục vọng, nhẹ nhàng nói nhưng trong đó lại mang theo sự chiếm hữu rất lớn: "Cô là người phụ nữ của tôi, không ai được phép làm tổn thương cô cả"
Người phụ nữ của anh, cho dù bị tổn thương, cũng là do anh làm tổn thương, không tới phiên người khác! Ngay cả chính Park Chaeyoung cũng không được tự làm mình thương tổn.
Chaeyoung nghe anh ta tuyên bố, khóe miệng khẽ nâng lên châm chọc, chuyện này là thế nào? Nếu như không ai có thể làm tổn thương cô...
Người đàn ông này chẳng phải đang làm tổn thương cô đấy sao?
Nhàn nhạt mở to mắt, cảm kích trong lòng đối với Ji-hu đột nhiên giảm xuống mấy phần.
Phản ứng của cô khiến Ji-hu thoáng không vui, châm chọc sao! Anh không bỏ qua biểu hiện châm chọc lóe lên nơi cô.
Cúi người, hôn cổ của Chaeyoung: "Cô gái, tôi không truy cứu mọi hành động và việc làm hôm nay của em nhưng sẽ không có lần sau đâu, hiện tại em cần anh"
Cô đã bị xuân dược hành hạ thành bộ dạng này rồi, còn muốn chịu đựng sao?

Thật là một người phụ nữ bướng bỉnh và ngang ngạnh! Quật cường đến đáng yêu, quật cường đến độ khiến người ta thương tiếc.
Ji-hu tiện tay kéo xuống một đoạn vải trên giường băng bó vết thương rồi lại trở về trên người Tả Tình Duyệt.
Chaeyoung trong lòng nỗi khủng hoảng không ngừng gia tăng, nhưng không cách nào ngăn cản động tác của anh ta, cô cảm nhận rất rõ anh hôn da thịt của cô, cảm thấy tay của anh thăm dò giữa hai chân cô...
"Cầu xin anh, đừng... Cưỡng ép tôi" cô cầu xin, cố gắng giãy dụa, mặc dù lời cầu khẩn ấy chưa chắc có hiệu quả, nhưng là cô cũng không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội và hy vọng nào.
Tay Ji-hu đột nhiên dừng lại, đầu anh đang hôn ở bụng cô cũng ngẩng lên, anh biết dục vọng của mình đang trào dâng nhưng không cách nào tiếp tục được bởi tiếng cầu khẩn của cô.
"Cưỡng ép?" Ji-hu hạ giọng lẩm bẩm, "đấu tranh" với nhau nửa ngày cuối cùng vẫn nhận được hai chữ này từ cô, xem ra cô quyết tâm quật cường không muốn cùng anh.
"Cô không cảm thấy khó chịu sao? Không thấy ham muốn với tôi sao" anh ngồi thẳng lên rất hứng thú nhìn cô.
Chaeyoung gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, vừa sợ anh hiểu lầm cái gì, lại gật đầu, nữa lại lắc đầu, như vậy không ngừng gật đầu cùng lắc đầu.
Ji-hu bị hành động của cô chọc cho cười to, người phụ nữ này thật thú vị, nhìn khuôn mặt chịu đựng của cô, ánh mắt lóe lên, vung tay kéo chăn qua che thân thể cô lại.
Anh là một người đàn ông lãnh khốc, đối mặt với một thân thể xinh đẹp, mà còn là người phụ nữ vô cùng hấp dẫn với mình như vậy. Anh sợ tiếp tục sẽ không thể khống chế, anh sợ mình lại bỏ qua lời cô mà "cưỡng ép" đoạt lấy cô. Anh một đời uy danh lừng lẫy không thể bị hủy bởi một người đàn bà.

Mặc quần áo chỉnh tề, anh nhanh chóng đi ra ngoài để cô một mình nằm trên giường.
Anh tuy rời đi nhưng cảm giác hành hạ không vì thế mà biến mất, thậm chí lại càng ngày càng tăng lên.
Chaeyoung ngã xuống giường, cô muốn đi tắm, không cần biết mình sẽ thế nào nhưng dòng nước sẽ làm giảm đi sự nóng ran trong người mình.
Khi Ji-hu trở lại, đã thấy cô nằm trên sàn nhà, gian nan bò lên phía trước, bộ dạng vô cùng thê lương làm anh chấn động, tim anh xúc động mạnh.
Trong mắt thoáng qua sự âm lãnh, thân hình cao lớn đi tới bên Chaeyoung, ôm cô lên giường, lấy ống kim tiêm vào tĩnh mạch của cô. Chaeyoung không biết anh đang làm gì, chỉ có thể để mặc anh.
Đây là thuốc giải xuân dược, từ trước tới nay anh"đào hoa" vô số nên xuân dược cũng được việc không ít nhưng thuốc giải không có nơi dùng bởi đàn ông chính là thuốc giải tốt nhất. Nhưng xem ra tình hình bây giờ cho thấy việc anh mua thuốc giải hoàn toàn không thừa.
Tiêm hết thuốc giải, Chaeyoung lặng lẽ ngủ, nói đúng hơn là ngất đi bởi xuân dược hôm nay đã hành hạ cô kiệt sức rồi.
Ji-hu chăm chú nhìn mặt của cô, vẻ ửng đỏ từ từ biến mất, anh cảm thấy mình không giống bình thường nữa.
"Em hôm nay làm cho anh phá vỡ rất nhiều quy tắc, hi vọng em đáng giá để anh không hối hận vì ngày hôm nay." Ji-hu khẽ vuốt đôi môi cô bị cắn rướm máu, đôi mắt có chút muộn phiền.
Nếu Jeon Ji-woo là người Jeon Jungkook  quan tâm nhất vậy Park Chaeyoung cũng chưa có giá trị lợi dụng, cái anh muốn là cho Jeon Jungkook đả kích trí mạng!

Chỉ là trong quá trình này, anh sẽ không để ý mà làm một số việc kích động với Jeon Jungkook, thí dụ như...
Khóe miệng nâng lên anh tà ác cười, thí dụ như cướp người phụ nữ của anh ta. Hoặc làm ra chuyện gì khác...
Nghĩ vậy, tâm tình của Ji-hu không khỏi tốt lên, anh rất ưa thích trò chơi này lại càng ưa thích kết quả này.
Chaeyoung hôn mê không biết mình đã trở thành mồi câu của người đàn ông này, cũng không biết rằng sau này mình sẽ vì hai người đàn ông này mà thay đổi và có những biến hóa thế nào. Chính Jung Ji-hu trong quá trình chinh phục Park Chaeyoung, anh cũng dần dần để lạc mất trái tim mình.
Khi cô tỉnh lại, mình đã không còn trong gian phòng mới vừa rồi, nhìn một gian phòng xa lạ Chaeyoung theo bản năng đứng dậy kiểm tra thân thể của mình, trên người đã được thay một bộ âu phục khác. Cô níu lấy cổ áo gương mặt nặng nề muốn từ trên người mình tìm một chút dấu vết.
"Em đang nghĩ rốt cuộc anh có làm gì em hay không, hay là quần áo trên người em có phải do anh giúp em thay hay không, đúng không?" Một giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cô giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào.
Nhưng cô nhận ra giọng nói này, là anh ta! Người đàn ông đã muốn đoạt lấy cô, mang theo con ngươi màu lục luẩn quẩn trong đầu cô.
"Không cần tìm, em không thấy được anh nhưng anh lại thấy em rất rõ." Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên, nhiều hơn mấy phần trêu chọc. Người đàn ông có con ngươi màu lục tản ra tia sáng chói mắt ngồi trước màn ảnh lớn, không phải phân tử tà ác trong lòng anh đang tác quái mà là anh thật sự yêu thích dáng vẻ phòng bị của cô, đúng là một người phụ nữ đáng yêu.
Chaeyoung nhất thời hiểu ra trong căn phòng này có tồn tại thứ gọi là camera, ngồi nghiêm chỉnh trên giường chờ đợi người đàn ông kia nói tiếp.
"Bây giờ anh sẽ giải trừ những nghi ngờ của em, đáp án của vấn đề thứ nhất, anh không có làm gì em, đáp án của vấn đề thứ hai, là anh thay đồ giúp em!"

Ji-hu nhếch miệng, nhìn chằm chằm màn ảnh lớn không chớp mắt một cái quả nhiên thấy chân mày cô nhăn thành một ngọn núi nhỏ. Jung Ji-hu anh từ trước đến giờ không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm món hời nào. Ngày hôm qua có lòng từ bi tha cho cô đương nhiên phải đòi lại một chút lợi tức, huống chi giờ phút này anh rất hưởng thụ vẻ mặt ửng đỏ của cô.
Hơi một tí đã xấu hổ như vậy, là anh nhặt được báu vật sao?
Lúc này anh nghiễm nhiên quên mất người phụ nữ trước mặt anh là vợ của người khác!
Chaeyoung ngẩn ra, không nghĩ tới anh ta sẽ nói trắng ra như vậy, anh ta thay quần áo giúp cô? Lắc lắc đầu, muốn bỏ qua cái cảm giác không được tự nhiên, thân thể cô anh ta cũng đã nhìn qua mấy lần rồi thay quần áo thì có là gì!
Về phần anh không lợi dụng lúc người gặp nạn mà chiếm tiện nghi của cô, chỉ điểm này thôi cô cũng đã tương đối cảm kích rồi.
"Cám ơn." cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng.
Lần này đổi lại là Ji-hu ở trước màn ảnh giật mình, tay chống cằm bỗng chốc cứng đờ, trong mấy giây không thể khôi phục thái độ như cũ. Nhưng trên địa bàn của anh xảy ra chuyện như vậy anh cũng phải có trách nhiệm vậy mà người phụ nữ này cư nhiên nói cám ơn với anh!
Anh thông minh cẩn thận ngẫm lại phát hiện cô cám ơn anh ngày hôm qua không thừa nước đục thả câu, nghĩ tới đây tâm tình của anh tốt lên mấy phần. Nếu hôm qua anh thật "cường bạo" cô thì giờ phút này có thể cô nhất định sẽ tự giết chết mình!
Trên bả vai truyền đến chút đau đớn, mở bàn tay ra, con ngươi sắc bén dao động, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Dường như hôm qua mình quyết định như vậy cũng có chút may mắn, cảm giác nghe được hai chữ "cám ơn" này từ trong miệng cô... Không tệ! Hai vết thương này tựa hồ cũng không còn đau nữa, không hề chướng mắt nữa.

Nhưng một giây tiếp theo, anh khẽ nhíu hàng chân mày thanh tú, vẫn không bớt đi chút xinh đẹp nào, hai mắt nhìn chằm chằm cô, "Chỉ hai chữ đã muốn đuổi anh đi? Hình như không dễ như vậy được, cho em một lời đề nghị, em có thể suy nghĩ một chút dùng hành động thực tế để bày tỏ lòng cám ơn, thí dụ như..."
Ji-hu dừng một chút, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô khóe miệng cười càng thêm tà ác, tiếp tục mở miệng nói, "Thí dụ như, suy nghĩ một chút khi nào thì lấy thân báo đáp!"
Quả nhiên, Ji-hu vừa nói hết lời trên mặt Chaeyoung càng thêm ửng đỏ, vẻ mặt cũng không còn nhu hòa như mới vừa rồi, thật giống như chú mèo con ngoan ngoãn rốt cuộc vươn móng vuốt sắc nhọn ra.
"Anh đừng mơ!" Trong lòng cô mới vừa rồi nảy sinh hảo cảm với anh ta nhất thời giảm đi mấy phần.
"Ha ha..." Trong không khí truyền đến một trận tiếng cười sảng lảng, cô mới hiểu được mình lại một lần nữa bị người đàn ông này trêu cợt rồi!
Tiếng cười của Ji-hu mặc dù vô hại, nhưng cô lại không thấy được trong đôi con ngươi kia chứa đầy kiên định và tự tin mãnh liệt như vậy, giống như sự quyết tâm trong lòng của một người nào đó.
Đừng mơ sao? Không! Chỉ cần anh muốn bất cứ chuyện gì cũng không phải là mơ, ví dụ như trở lại trả thù, ví dụ như muốn cho Jeon Jungkook thống khổ, lại nói ví dụ như... lấy được người phụ nữ này!
Anh tin tưởng một ngày nào đó người phụ nữ này sẽ cam tâm tình nguyện leo lên giường của anh, chủ động đối anh ôm ấp yêu thương!
Không người nào có thể cự tuyệt mị lực của anh, mặc dù Park Chaeyoung là một ngoại lệ nhưng anh sẽ không để cái ngoại lệ này kéo dài quá lâu!
Có lúc, có năng lực là một chuyện, tự tin là một chuyện, nhưng coi thường phụ nữ cũng là một sai lầm mà đàn ông thường mắc phải. Giờ phút này Jung Ji-hu chính là như vậy, tựa hồ đánh giá quá thấp Park Chaeyoung!
Nghĩ đến Jeon Jungkook ánh mắt Ji-hu trở nên sắc bén, trong sự sắc bén mang theo vài phần tĩnh mịch.
"Em có thể đi!" sau mấy phút trầm mặc Ji-hu lại lần nữa mở miệng.
Cô cả kinh, "Anh đồng ý thả tôi đi?"
Cô cho là anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy đâu!
"Sao? Không nỡ đi? Vậy ở lại được rồi, giường của anh bất cứ lúc nào cũng có một vị trí cho em ở lại." Giọng nói khôi phục mấy phần tà ác, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không thể nắm bắt được người đàn ông này, có lúc như con rắn máu lạnh, có lúc lại như hồ ly giảo hoạt, mà giờ khắc này lại giống như một tên côn đồ cà lơ phất phơ, nhưng cũng là thủ lĩnh một băng đảng làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật.
"Không, tôi đồng ý đi, tôi muốn đi." cô kích động cố ý phớt lờ những lời trêu cợt của anh ta, không kịp chờ đợi nói giống như là sợ anh đột nhiên đổi ý.
Phản ứng của cô làm cho anh có chút không vui, cô muốn rời khỏi anh như vậy sao? Muốn đi gặp Jeon Jungkook? Hừ! Hôm qua Jeon Jungkook đã bỏ cô lại rồi, trong lòng cô vẫn còn nghĩ tới anh ta sao?
Đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua cô kiên định thề bảo vệ sự trong sạch của cô, chẳng lẽ là vì Jeon Jungkook mà thủ trinh?
Cái ý nghĩ này càng khiến mặt Ji-hu nổi gân xanh, trong không khí đột nhiên tản mát ra một cổ khí bén nhọn, được lắm! Nếu đã vậy thì người phụ nữ này anh càng muốn có được, không chỉ là người của cô còn có lòng của cô! Anh đều muốn chiếm làm của riêng!
Đây là trận đấu giữa đàn ông với đàn ông! "Em có thể lập tức đi khỏi đây, nhưng đừng quên em đánh cuộc thua, từ giờ em chính là người phụ nữ của anh, còn về phần Jeon Jungkook... Em có thể nói cho anh ta biết, Jung Ji-hu anh rất coi trọng vợ của anh ta!" Giọng của Ji-hu trở nên lạnh như băng, con ngươi màu lục phiếm lên một tia sáng âm lãnh.
Tuyên cáo lạnh lùng bá đạo khiến thân thể Chaeyoung ngớ ngẩn. Không rảnh suy nghĩ quá nhiều, bây giờ có thể lập tức rời khỏi chỗ này là quan trọng nhất!
Chaeyoung xuống giường, lúc xuất hiện ở cửa, trong đầu không khỏi hiện ra đôi con ngươi màu lục sắc bén, sự thương tiếc trong đôi mắt này làm cho cô ngớ ngẩn, nhưng một giây tiếp theo đôi con ngươi đó lại bị khuôn mặt của Jeon Jungkook thay thế, bước chân đột nhiên dừng lại, trong lòng mơ hồ có một cỗ bất an lan tràn.
Chờ đợi cô sẽ là sự đối đãi như thế nào của Jeon Jungkook đây?

Kookrose(Ver)-Cạm bẫy hôn nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ