Hai người đàn ông đàm phán
Oanh một tiếng, Chaeyoung cảm giác trên mặt mình như bị tạt nước, không phải do tác dụng của thuốc, mà bởi vì người đàn ông này không hề che giấu cái mình muốn.
Lời nói của cô hoàn toàn bị anh ta xuyên tạc rồi, nhưng nhìn thái độ của anh ta, cũng là một bộ dáng tự đắc, trong đầu của cô toát ra ba chữ "muốn đánh người"!
Đúng, người đàn ông này chính là cần cho ăn roi, không duyên không cớ trưng ra bộ dáng đẹp mắt đến thế!
Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!
Ji-hu nhìn mặt cô đỏ ửng, trong lòng đã rất lâu không có được cái cảm giác vui vẻ này, càng thêm xác định quyết định mới vừa rồi của mình không hề sai!
"Cứ như vậy đi, tôi thua, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì em muốn, nếu em thua, sẽ phải trở thành người phụ nữ của tôi!" Ji-hu bá đạo giải quyết dứt khoát, không cho cô bất cứ cơ hội nào để phản đối nữa.
Anh có nói qua, một khi anh đã quyết định, chắc chắn sẽ không cho người khác có cơ hội phản đối!
"Anh..." cô lại một lần nữa lãnh giáo sự bá đạo cùng vô lễ của người đàn ông này, cô căn bản không kịp nói thêm gì nữa, đã nhìn thấy Ji-hu ưu nhã đi ra khỏi phòng tắm.
"Nhớ quấn khăn tắm kỹ lưỡng rồi hãy ra ngoài! Nếu để bị cảm, tôi sẽ đau lòng lắm!"
Trong không khí truyền đến giọng nam dễ nghe, xen lẫn tiếng cười nhẹ, cô gần như có thể tưởng tượng được dáng điệu phách lối của anh ta.Trong lòng mơ hồ có chút bất an, Jeon Jungkook tới rồi, cộng thêm trò chơi trong miệng Jung Ji-hu, cô nhất thời càng thêm lo sợ
Căn phòng hội nghị rộng rãi, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, trong không khí tràn ngập mùi hương cà phê, nhưng bầu không khí lại có vẻ cực kỳ đè nén.
"Tổng giám đốc Jeon, có thể được anh đại giá quang lâm, đó là vinh hạnh của tôi, nếm thử một chút cà phê của tôi đi, xem có khác với nơi khác không?" Ji-hu nở nụ cười trên môi, nhưng là nụ cười khiến kẻ khác không thể từ chối.
Chaeyoung đánh giá không sai, ở Jung Ji-hu có thể dùng hai loài động vật để hình dung, một con rắn máu lạnh, hoặc một con hồ ly giảo hoạt, mà bây giờ ở trước mặt Jeon Jungkook, anh ta giống một con hồ ly hơn.
Jungkook mặt không biến sắc hơi cong môi một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, "Jung ca đại danh đỉnh đỉnh trong thế giới ngầm, thông minh như anh, chắc cũng biết lần này tôi tới không phải để uống cà phê!"
Ji-hu mới từ nước ngoài trở lại thành phố A, liền mang cho thành phố này một rung động thật lớn, trong thời gian rất ngắn, đã khống chế cả giới hắc đạo của thành phố. Trước đó, hắc đạo ở thành phố A giống như trong lịch sử Ngũ Hồ thời Lục Quốc, các bang phái đều có một phần thế lực của mình, nhưng người đàn ông này lại phá vỡ cục diện này, trở thành lão Đại duy nhất trong thế giới ngầm ở thành phố A, năng lực của anh ta như thế nào, Jeon Jungkook một chút cũng không hoài nghi.
Chỉ là, anh không biết, tại sao anh ta lại đối đầu với mình?
Jung Ji-hu, người này cùng anh trước giờ không có giao tình mà?
"Ha ha... Tổng giám đốc Jeon quả nhiên là một người sảng khoái!" Ji-hu bật cười, nhìn Jungkook ngồi đối diện, người đàn ông này có thể chi phối cả nền kinh tế ở thành phố A, thủ đoạn cùng sự kiên quyết của anh ta anh sớm đã có nghe thấy. Khi trở về, Ji-hu đã điều tra rất nhiều, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba năm, tập đoàn Jeon thị dưới bàn tay của anh ta cơ hồ lớn gấp mười lần.
Kinh tế của cả thành phố A, cũng có thể coi là của nhà anh ta!
Khi hai cường địch gặp nhau, hoặc là trở thành bạn, kết thành liên minh, hoặc là trở thành kẻ địch, căm thù lẫn nhau.
Mà hai người bọn họ, tựa hồ thuộc vế sau.
"Người đâu?" tay Jungkook khẽ nắm chặt trên bàn, thật vất vả biết được tin tức Tiểu Woo, anh liền lập tức chạy tới đây, Tiểu Woo là cô em gái anh yêu quý nhất trên thế gian này, anh sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương cô!
"Người? Người nào?" Ji-hu nhíu nhíu mày, không hiểu nhìn Jungkook.
Jungkook nhất thời đen cả mặt, trong mắt thoáng qua tia không vui, "bản lãnh giả vờ của Jung ca thật không tệ, anh mời em gái Jeon Ji-woo của tôi đến làm khách, tôi chân thành cám ơn anh đã chiêu đãi, chỉ là thời gian không còn sớm, sức khoẻ em tôi không tốt, lại không thích người lạ, kính xin Jung ca có thể để cho cô ấy sớm về nhà nghỉ ngơi không?"
"Em gái Jeon tổng à? Cô ấy đúng là ở chỗ tôi, chỉ là cô ấy cũng không giống như anh nói không thích người lạ, vừa nhìn thấy tôi, liền gọi tôi anh cả, nếu không phải tôi từ nhỏ là trẻ mồi côi, nhất định sẽ cho rằng cô ấy thật đúng là em gái mình!"
Trong mắt Ji-hu chợt lạnh như băng, Yoon Min-seo kia chỉ cho Jeon Jungkook biết Jeon Ji-woo ở trên tay anh, còn Park Chaeyoung?
Nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp kia, trong lòng Ji-hu nhất thời thấy hứng thú.
Sắc mặt Jungkook lại trầm hơn, anh cả? Tiểu Woo gọi anh ta là anh cả? Làm sao có thể?
"A, đúng rồi, hôm nay chỗ của tôi cực kỳ náo nhiệt, trừ em gái anh ra, còn có một người phụ nữ nữa, anh biết không?" Ji-hu nhíu mày, không chớp mắt nhìn Jungkook, quan sát từng biểu hiện rất nhỏ của anh ta.
Người đàn ông này luôn trấn định ở trên bàn đàm phán, đó vẫn là truyền kỳ trong thương giới, Ji-hu ngược lại muốn nhìn một chút, ở trên bàn đàm phán này, anh ta có thể hay không có chút dao động!
Trong lòng Jungkook chỉ có an nguy của Jeon Ji-woo, người anh quen biết rất nhiều, không phải ai cũng đều có thể làm cho anh nhớ thương lo lắng.
Ji-hu thấy anh ta không chút cử động, cảm thấy thiếu hứng thú, bưng ly cà phê lên, nhàn nhạt uống một hớp, hết sức hài lòng với mùi vị này, để ly xuống, giương mắt nhìn thẳng Jeon Jungkook.
"Người kia không phải anh không biết đâu, cô ấy cùng anh có chút quan hệ, nghe nói cô ấy trước đây không lâu gả đã cho nhà giàu có nhất ở thành phố A." trên mặt Ji-hu nở nụ cười ưu nhã, nụ cười kia nhàn nhạt, lại làm cho người ta hận không được muốn tát cho một cái.
Trong lòng Jungkook đột nhiên ngẩn ra, Park Chaeyoung?
Cô tại sao lại ở chỗ này?
Cô không phải nên ở khách sạn Blackground hoặc là về nhà sao?
Giống như nghĩ đến cái gì, trong lòng Jungkook khẽ nguyền rủa ra tiếng, đáng chết!
"Anh muốn gì?" Jungkook điều hòa lại cảm xúc, không biết vì sao, trong đầu anh không ngừng hiện ra khuôn mặt của Chaeyoung, cô hiện tại như thế nào?
Cô gái kia quá mức đơn thuần, đối với ai cũng không đề phòng, rất dễ dàng liền tự gây nguy hiểm cho chính mình!
Đáng chết!
Anh hận không thể đem Chaeyoung treo ngược lên đánh cho một trận!
Anh đang tức giận nên không có phát hiện, trong lòng mình đang lo lắng cho cô đến vượt ra khỏi tưởng tượng của mình.
Ji-hu nhún vai một cái, cũng không trả lời anh, mà là nhấn điều khiển ti vi, một giây kế tiếp, vốn là vách tường màu trắng lại biến thành thủy tinh trong suốt, xuyên thấu qua thủy tinh, có thể thấy bên trong có hai gian phòng.
Trong một gian phòng, Jeon Ji-woo cầm một con búp bê trong tay, đang lầm bầm lầu bầu.
Qua một gian phòng khác, trên mặt giường lớn có một cô gái đang nằm, cô gái kia anh rất quen thuộc, chính là vợ của anh —— Park Chaeyoung!
Cô lúc này đang giãy dụa thân thể, bộ dáng cực kỳ mê người.
"Cô ấy trúng xuân dược!" Ji-hu nhàn nhạt nói xong, ánh mắt cũng không rời khỏi người Chaeyoung, anh phát hiện, cô bây giờ quả thật vô cùng... Hấp dẫn người!
Thật ra thì không cần Ji-hu nói, Jungkook cũng biết cô trúng xuân dược, đôi tay Jungkook nắm chặt lại, cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của các khớp xương.
Ji-hu hứng thú nhìn Chaeyoung, lại nhìn Jungkook, trong mắt ẩn chứa một tia cười.
Thú vị thật!
"Anh cho cô ấy uống?" Jungkook nghiến răng nghiến lợi, anh không cần đi tra cứu Chaeyoung tại sao ở chỗ này, anh quá rõ ràng khả năng của người đàn ông này, bắt cóc một người, đối với anh ta mà nói chỉ như phủi bụi mà thôi.
Jung Ji-hu nếu đem được Tiểu Woo cùng Park Chaeyoung đưa đến đây, người đàn ông này rõ ràng là cố tình hướng về phía anh!
"NO, NO, NO..." Ji-hu khoát tay áo, lắc đầu, anh không làm chuyện này, anh cũng không thể thừa nhận chuyện mình không làm, đây là vấn đề nguyên tắc!
"Nói ra mục đích của anh đi!" Jungkook từ từ trấn định lại, đối mặt với kẻ địch, nếu như mình tỏ ra thấp thỏm trước, như vậy cuộc đàm phán này, anh liền thua.
Đặc biệt là khi hai người có năng lực giống nhau gặp nhau, khí thế cùng tâm tình sẽ mang lại tác dụng rất lớn!
Ánh mắt vẫn sắc bén như cũ quét về phía Ji-hu, chống lại đôi con ngươi màu lục, trong khoảng thời gian ngắn, anh cảm thấy tin đồn cũng không phải là giả, Jung Ji-hu chính là một con rắn có máu lạnh.
"Mục đích, à... Tổng giám đốc Jeon gấp cái gì? Cà phê của anh còn chưa uống đó! Cà phê nguội quá uống không ngon đâu." Ji-hu nhíu mày, bộ dáng tự tại thanh thản, trên trán toát ra tự tin, làm cho người ta hận không được muốn đấm cho anh một cái.
Jungkook ánh mắt ngưng tụ, tay chạm vào ly cà phê truớc mặt, Ji-woo cùng Park Chaeyoung đều ở trong tay đối phương, Jung Ji-hu hoàn toàn khống chế được anh!
Nhàn nhạt uống một hớp, mi tâm bỗng chốc nhíu chặt, "Cà phê quả nhiên rất khó uống!"
"Ha ha, vậy sao? Nhưng mà Cà phê rất thơm!"
Ji-hu nhìn chằm chằm Chaeyoung, ánh mắt lại tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Jungkook, lúc này Chaeyoung không có nước lạnh dội vào người, xuân dược trong cơ thể phát huy hết công hiệu, khống chế ý thức của cô, cô rất muốn chống cự, tuy nhiên không thể ra sức.
Cô chỉ cảm thấy nóng ran không chịu nổi, không ngừng xé rách y phục trên người, bụng sinh ra một cỗ trống không, giống như đang mong đợi thứ gì, cô không thể liếm cái ở giữa hai chân mình, để giảm bớt cảm giác khó chịu này.
Trong đầu hiện ra gương mặt Jeon Jungkook, bá đạo, dịu dàng, lạnh lùng, lại hung ác.
Trời ạ! Cô cảm thấy mình thật là đáng xấu hổ, cư nhiên lại mong đợi anh đến đoạt lấy cô, cho dù là hành hạ cũng được!
Bị dược vật khống chế, đôi mắt đã mê ly, trên mặt đỏ ửng giống như muốn nhỏ ra máu.
Một màn kiều diễm này cũng xuyên thấu qua bức tường thủy tinh trong suốt hiện ra phòng họp, vào cả trong mắt hai người đàn ông.
Jung Ji-hu huýt gió một cái, "Park tiểu thư thật sự là báu vật!"
Anh cố ý gọi Park tiểu thư, mà không phải Jeon phu nhân, bởi vì anh đang mong đợi kết quả đánh cuộc với cô, anh hiện tại càng muốn cô trở thành người phụ nữ của anh. Thanh thuần như hoa lan trên núi, lúc nhiệt tình lại như một đóa anh túc trên cao nguyên, một mặt Thiên Sứ, một mặt yêu tinh, cô gái như vậy là ước mơ tha thiết của phần lớn đàn ông!
Mà trước mắt của anh thì có một, nếu đã bị anh bắt gặp, anh làm sao bỏ qua cơ hội này?
Jungkook cho dù muốn giả bộ trấn định đi nữa, giờ phút này cũng đã tối mặt, chống lại tầm mắt Ji-hu, anh hận không thể quăng một quyền vào khuôn mặt đang tràn đầy hứng thú của đối phương."Có là báu vật đi nữa, cũng đã là vợ của người khác!" Park Chaeyoung là người phụ nữ của Jeon Jungkook anh, vợ của anh người khác đừng hòng mơ tới.
"A? Vợ người khác?" Jung Ji-hu nhỏ giọng nỉ non, cũng bởi vì là vợ của Jeon Jungkook mới càng thêm thú vị nha!
"Jung ca thừa nước đục thả câu rồi, anh muốn gì mới chịu thả họ? Tiền bạc? Buôn bán?" mười ngón tay Jungkook bắt chéo, ánh mắt lợi hại đe dọa nhìn Ji-hu, khôi phục khí thế của một bá chủ trên bàn đàm phán.
Theo ý Jungkook, Jung Ji-hu bắt cóc Tiểu Woo cùng Park Chaeyoung uy hiếp anh, cũng chỉ là vì lợi ích. Ai cũng biết, tập đoàn Jeon thị tiền bạc nhiều nhất. Jung Ji-hu mặc dù trở thành bá chủ trong giới hắc đạo ở thành phố A, nhưng anh ta dù sao cũng là người mới tới, trên phương diện làm ăn nhất định còn cần đến sự giúp đỡ của Jeon Jungkook.
Ji-hu không khỏi nhíu nhíu mày, "Trong lòng của Tổng giám đốc Jeon hoá ra cũng chỉ có tiền bạc cùng buôn bán sao?"
Đều không phải là cái anh muốn!
Tiền bạc anh đã có, buôn bán anh cũng có thể tự mình giành lấy, cái anh muốn chính là phá hủy Jeon Jungkook!
Giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt Ji-hu trở nên lạnh băng, năm ngón tay cũng theo bản năng nắm chặt, dường như đang ẩn nhẫn điều gì!
"Vậy anh muốn gì?" Tiền bạc cùng buôn bán đều không muốn, Jungkook ngược lại hứng thú.
"Nếu như nói tôi muốn mạng của anh?" Ji-hu cười đến dịu dàng vô hại, anh chính là có một bộ mặt yêu nghiệt này, giọng nói tràn đầy mị hoặc, lại làm cho người ta cảm thấy anh tựa hồ muốn nói lời ngon tiếng ngọt, bị anh bán, còn phải thay anh đếm tiền.
Jungkook trong lòng ngẩn ra, muốn mạng của anh?
Anh không nhớ rõ mình và người đàn ông này từng có ân oán gì, anh ta tại sao lại muốn mạng của mình?
"Mạng của tôi không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là nếu muốn, cũng phải có bản lãnh mới có được!" Jungkook cũng không chút nào yếu thế, nhún vai một cái, không sao cả cười cười, nhưng là chính bộ dáng nhẹ nhàng này, lại càng khiến Ji-hu cảm thấy anh ta không đơn giản.
Không hổ là Jeon Jungkook!
"Ha ha... Tôi đùa một chút thôi!" Ji-hu đem không khí khẩn trương vừa rồi hòa hoãn.
Lúc này, tường thủy tinh bên kia Jeon Ji-woo đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng, Jungkook nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt tái nhợt.
Jeon Ji-woo trong tay không biết từ lúc nào có thêm một thứ gì, vật kia phát ra âm thanh tích tích, là một quả bom hẹn giờ.
"Jung Ji-hu, đây cũng là đùa giỡn sao?" Jungkook hướng Ji-hu rống to, trên trán nổi gân xanh, cả người vọt tới tường thủy tinh trước mặt, đối mặt với Ji-woo. Tiểu Woo cái gì cũng không hiểu, căn bản không biết nguy hiểm đang tới gần, chỉ lo tò mò, nở nụ cười vuốt vuốt vật trong tay.
Ji-hu biểu hiện không chút nào ngoài ý muốn, phản ứng của Jeon Jungkook cùng dự đoán của anh không sai biệt lắm, chỉ là kịch hay vẫn còn ở phía sau!
Jungkook lo lắng nhìn Ji-woo, không ngừng hướng cô gọi, "Tiểu Woo, mau buông ra... tránh xa nó ra!"
Nhưng là thanh âm của anh, Ji-woo lại không thể nghe, nhìn thời gian nhảy từng giây, tâm của Jungkook cũng luống cuống, anh không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
"Anh muốn mạng của tôi thì cứ lấy đi, nó chỉ là một cô bé!" Jungkook xoay người xông về phía Ji-hu, níu lấy cổ áo của anh ta, người đàn ông này thật hung ác, anh đã tận mục sở thị!
"Vậy... Tôi cho người đem bom đặt ở phòng Park tiểu thư nhé." Ji-hu vẫn cười đến vô hại, nhìn Jungkook trong nháy mắt khuôn mặt trở nên cứng đờ, Jung Ji-hu tiếp tục nói, "Đừng nói tôi chưa cho anh mặt mũi, trong hai chọn một, anh tự mình quyết định đi, bom nên đặt ở gian phòng nào."
BẠN ĐANG ĐỌC
Kookrose(Ver)-Cạm bẫy hôn nhân
Romance-He, Ngược Chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả Trước mặt mọi người, Park Chaeyoung và Jeon Jungkook có một cuộc hôn nhân mỹ mãn khiến nhiều người hâm mộ. Thế nhưng, sau lưng,Jeon Jungkook lại chỉ coi Park Chaeyoung như món đồ chơi. Thậm chí...