Em khóc, lòng của anh cũng đau đớn
Bởi vì bị Jung Ji-hu uy hiếp, tất cả phóng viên đều biết điều im lặng lại. Ai cũng biết, trước đây không lâu, người đàn ông này đã sử dụng những thủ đoạn gì để các bang phái khác thần phục, sự tàn nhẫn của người đàn ông này không giống như những gì bọn họ thấy. Bọn họ tin tưởng, anh ta có năng lực biến lời nói vừa rồi trở thành hiện thực.
Trong đó có một ít phóng viên an phận đem máy chụp hình và Microphone cất lại, một số khác dù không đem những thứ đó cất thì cũng do dự, nhìn đôi mắt xanh lục kinh người của anh. Trong lòng bọn họ biết, mình không nên vướng vào chuyện này, tốt nhất là không nên chạm vào lợi ích của Jung Ji-hu.
"Chúng ta đi". Ji-hu đỡ Chaeyoung, giờ phút này, cả người cô đã không còn chút sức lực, đầu choáng váng khiến cho cô không cự tuyệt Ji-hu nữa, cô biết, hiện tại cô phải rời khỏi nơi này.
Các phóng viên nhường ra một con đường, bàn tay Ji-hu dìu bả vai bên trái của Chaeyoung, anh không dám làm động tác quá thân mật, sợ cô cảm thấy chán ghét.
Hiện tại, anh rất muốn làm một việc, đó là mang cô đi bệnh viện, vết thương trên mặt sâu như vậy, vết máu khô khốc khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, nếu không đến bác sĩ, anh sợ cô sẽ chống đỡ không được, nếu vết thương để lại sẹo thì phải làm sao?
Lúc này, anh thống hận chính mình, đồng thời, cũng hận không thể đánh cho Jeon Jungkook một trận!
Sao tâm địa người đàn ông này lại độc ác như vậy, đối với người phụ nữ nhu nhược như thế mà cũng xuống tay được!
Thời điểm bọn họ từ trong đám người đi ra, thân thể một người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Jungkook vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Chaeyoung, dùng sức lôi kéo, một giây kế tiếp, thân thể cô nghiêng tới trước, ngã vào trong ngực Jungkook.
Sự việc xảy ra quá nhanh, mọi người nhìn thấy Jeon Jungkook đột nhiên xuất hiện đều tập trung suy đoán rốt cục khúc mắc tình cảm giữa ba người sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào.
"Jungkook... Anh hãy nghe em nói..." Chaeyoung thấy anh, trong lòng vui mừng, bắt lấy vạt áo của anh, vội vàng muốn giải thích, cô phải nắm chặt cơ hội này, cô sợ, không biết thời điểm nào Jungkook lại đẩy cô ra, tự mình rời đi.
Muốn gặp được anh thật là khó, hôm nay, cô đã chồng chất vết thương rồi."Xuỵt, đừng nói chuyện, chuyện của chúng ta anh sẽ tự mình giải thích với các phương tiện truyền thông!". Jungkook cưng chiều nhìn cô, động tác dịu dàng ôm cô vào trong ngực, nụ cười trên mặt khiến Chaeyoung cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng phải anh đang giận cô sao?
Hay là, anh đã biết sự việc trong những tấm ảnh kia là giả, là do người khác bày ra?
Trong lòng cô mơ hồ hiện lên một tia hy vọng.
Trong mắt Ji-hu lại thoáng qua một chút âm lãnh, Jeon Jungkook muốn làm gì?
"Các vị, xin lỗi vì chuyện này đã tạo thành chấn động lớn như vậy, nhưng các vị khiến cho vợ yêu quý của tôi chịu đựng áp lực lớn như vậy là không được!". Giọng nói của Jungkook cực kỳ nhẹ nhàng, "Thật ra người đàn ông trong ảnh chính là tôi!"
Lời nói của Jungkook đã tạo ra những tiếng bàn tán xôn xao kèm theo sự kinh ngạc, nghi ngờ... Cái gì cần có đều có.
"Vậy tại sao..." Một phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi.
"Anh muốn hỏi tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài phải không?". Jungkook cắt đứt vấn đề của anh ta, xoay người nhìn sang cô, búng nhẹ một cái vào chóp mũi của cô, "Em xem, bây giờ đã biết hậu quả ham chơi mà em gây ra chưa?"
Đầu óc cô bị anh làm cho choáng váng, cô còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Jungkook thì đã nghe thanh âm của anh tiếp tục vang lên bên tai.
Jungkook hướng về phía mọi người, "Tôi rất yêu vợ của tôi, bất kỳ yêu cầu nào của cô ấy tôi cũng không cự tuyệt. Cô ấy muốn ghi chép lại những hình ảnh hạnh phúc trong cuộc sống, tôi đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng không nghĩ tới, buổi sáng, lúc chúng tôi rời giường, hình sẽ bị người giúp việc trong nhà lấy trộm rồi mang ra ngoài, trong chuyện này, tôi nghĩ cô ta đã nhận được không ít lợi ích!"
"Tại sao khuôn mặt người đàn ông trong hình lại được xử lý?"
Lông mày Jungkook nhướn lên, trên mặt, nụ cười vẫn không thay đổi, "Mấy năm nay, tập đoàn Jeon thị phát triển nhanh chóng, trên phương diện làm ăn, tôi đã đắc tội không ít người. Nếu bọn họ biết được chuyện này, giá cổ phiếu của Jeon thị sẽ giảm mạnh, cho nên, tại đây, tôi muốn nhờ các vị hướng công chúng giải thích một chút, đăng tin chuyện tôi bị đội nón xanh (bị phản bội, cắm sừng) là giả, mọi người nghĩ đi, tôi sẽ để cho vợ mình ngoại tình sao?"
Jungkook nói ra đạo lý rõ ràng ấy đã hóa giải nguy cơ Jeon thị sắp sửa gặp phải, tất cả giải thích cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa, từ lúc vừa ra cho tới giờ, ánh mắt Jungkook nhìn cô vẫn luôn tràn đầy cưng chiều, do đó, phóng viên cũng từ từ tin vào giải thích của anh.
"Vì sao trên mặt Jeon phu nhân lại bị thương? Vết thương đó không phải là do Tổng giám đốc Jeon gây nên sao?". Một phóng viên tinh mắt hỏi.
Ánh mắt Jungkook chuyển sang cô lần nữa, "Tôi cũng rất muốn biết, tại sao trên mặt vợ tôi lại có vết thương? Chae Chae, sao không biết tự chăm sóc chính mình, anh chỉ ra ngoài một lát, em đã bị thương nặng như vậy, là cố ý làm anh đau lòng sao?"
Jungkook nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của cô, trong mắt mơ hồ chứa đựng một tia thương yêu, Chaeyoung ngơ ngẩn, sao anh lại không biết vết thương từ đâu mà có?
Cô chợt hiểu, anh đang diễn trò, trong lòng thoáng qua một chút khổ sở, nhìn chằm chằm Jungkook, từ trong ánh mắt của anh, cô biết mình nên làm những gì.
"Thật xin lỗi, là em không cẩn thận, em đi nhanh quá...". Nước mắt chảy xuống gương mặt Chaeyoung, biết anh diễn trò, tâm cực kỳ đau đớn, cô lại trở về trước kia sao? Chỉ có thời điểm đang diễn trò, từ trong mắt anh, cô mới có thể cảm nhận được sự cưng chiều cùng quan tâm.
Chỉ là, những thứ này đều không phải cho cô nhìn, mà là cho truyền thông đại chúng nhìn, nhớ tới anh trước kia từng nói, ở trước mặt người ngoài, bọn họ phải là đôi vợ chồng ân ái!
"Đau lắm sao? Đừng khóc, em khóc, lòng của anh cũng đau đớn theo!". Jungkook đem Chaeyoung kéo vào trong ngực, ở trước mặt mọi người, tổng giám đốc Jeon thị cùng Tổng giám đốc phu nhân ân ái như thế, có một người chồng giàu có, đẹp trai thương yêu, người vợ nào sẽ đi ngoại tình nữa chứ?
Giờ phút này, các phóng viên đều tin người đàn ông trong hình kia chính là Jeon Jungkook!
"Nếu như mọi người không có chuyện gì khác, tôi xin phép dẫn vợ tôi đi bệnh viện!". Jungkook ôm cô, lướt qua mọi người, xoay người rời đi.
Jung Ji-hu đứng xa xa nhìn thấy tất cả, trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, không ai biết rõ người đàn ông trong những tấm ảnh đó hơn anh. Mới vừa rồi,Jeon Jungkook diễn rất tốt, làm cho anh cực kỳ kinh ngạc.
Ji-hu nhìn Jungkook ôm cô đi tới phía mình, tầm mắt bọn họ giao nhau ở không trung, không ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người họ nhưng ánh mắt ai cũng bén nhọn, không ai nhường ai.
Từ trong mắt Jeon Jungkook, Jung Ji-hu biết, Jeon Jungkook đã biết người đàn ông trong hình là mình, kỹ thuật diễn của anh ta quả nhiên là cao siêu! Thủ đoạn càng thêm cao minh! Xem ra anh đã xem nhẹ Jeon Jungkook rồi!
Thời điểm Jungkook đi tới bên cạnh Ji-hu, anh đột nhiên dừng lại, nhếch miệng lên, nhưng không phải anh cười, "Vợ của tôi không cần Jung tiên sinh quan tâm, chuyện này, tôi sẽ không dừng lại ở đây đâu!"
Jungkook đưa cô tới bệnh viện, xử lý vết thương, dọc theo đường đi, hai người không ai nói câu nào, không khí trầm mặc làm người ta ngộp thở, khó chịu.
Kể từ lúc lên xe, cắt đuôi được đám phóng viên, Jungkook khôi phục ngay sự lạnh lùng thường ngày, không nhìn cô dù chỉ một lần, không ai biết dược trong lòng anh đang nghĩ gì.
"Jungkook..." cô thử gọi, anh khiến cô cảm thấy bất an, cô lấy hết dũng khí cầm lấy tay của anh, lại bị anh hung hăng gạt ra.
Jungkook trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ "Sao vậy? Cảm thấy không vui vì tôi đã phá đám khung cảnh tình cảm của hai người sao?"
Đáng chết! Anh ghét bản thân mình bị cô làm cho rung động, vừa rồi, thấy vết thương trên mặt cô, trong lòng lại cảm thấy nhói đau.
Hừ! Đây là quả báo mà cô đáng phải chịu, không phải sao? Dám phản bội anh, sẽ có kết cục bi thảm!
"Không, không phải như thế,Jungkook à, anh hãy nghe em nói, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu."
"Vậy bức hình kia là thế nào? Chẳng nhẽ trong hình không phải là cô hay sao?" Jungkook hừ lạnh, không chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào của cô, giải thích làm gì khi tấm hình không phải ảnh ghép. Hai người nếu như không cùng lên giường, thì tấm hình này sao có thể xuất hiện chứ?
Chaeyoung càng thêm hoảng loạn, không biết nên giải thích làm sao, mới có thể khiến anh tin mình, chuyện này thực sự là cô bị vu oan.
Chợt Chaeyoung nghĩ ra điều gì, đôi mắt trở nên rực sáng "Đúng rồi, là Jung Ji-hu, tấm hình này là do Jung Ji-hu giở trò!"
"Jung Ji-hu? Cô lại đem mọi trách nhiệm đẩy về phía tình nhân của mình, không sợ anh ta biết được sẽ đau lòng ư, cô đúng là người đàn bà độc ác!" Jungkook châm chọc, anh sao lại bị cái vẻ bề ngoài kia đánh lừa chứ?Park Chaeyoung không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài kia.
Anh sao có thể vì nhất thời ưa thích cơ thể của cô, mà quên mất cô chính là một diễn viên "chuyên nghiệp". Hơn nữa anh còn ngu ngốc đối xử với cô thật lòng, đã từng nghĩ muốn buông bỏ hận thù để yêu thương, cưng chiều cô. Thậm chí còn hi vọng cô sẽ có thai cốt nhục của mình. Lúc này đây anh mới nhận ra, cho dù có con, anh cũng không thể xác định nổi tình cảm của bản thân!
"Không, Jung Ji-hu không phải là người tình của em, không phải..." cô không kìm nén được mà bật khóc, thì ra bị người mình yêu thương hiểu lầm, trong lòng sẽ khó chịu đến vậy.
"Không quan trọng, tôi không quan tâm hai người có quan hệ thế nào, từ nay về sau, hãy nhớ cho kĩ thân phận của cô là Jeon phu nhân, đừng làm tôi phải mất mặt một lần nữa, còn về những chuyện khác, cô đừng có xen vào!" Giọng nói của Jungkook lạnh như băng, trong ánh mắt không có chút tình cảm, muốn cùng Jung Ji-hu cao chạy xa bay, chỉ cầnJeon Jungkook anh còn sống thì hai người sẽ không bao giờ được toại nguyện.
Jung Ji-hu, Jungkook nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng, không thể phủ nhận Jung Ji-hu đúng là một người đàn ông có quyền lực lớn, nhưng anh Jeon Jungkook không hề lo sợ khi phải đối đầu với Jung Ji-hu!
Anh muốn xem tiềm lực của bên nào mạnh hơn, là anh đại diện cho giới doanh nhân thành đạt hay Jung Ji-hu ông trùm của giới hắc đạo?
Chaeyoung trong lòng ngây ngốc, chẳng muốn suy nghĩ thêm nữa, anh đã nói cho cô biết, chẳng còn chút hi vọng nào nữa bởi vì tình yêu của anh không dành cho cô?
Anh sẽ không còn đối xử với cô cưng chiều như trước nữa sao?
Trong lòng đau nhói, cô dựa vào lưng ghế, hạnh phúc ngắn ngủi của cô cuối cùng đã kết thúc rồi sao?
Sau này cuộc sống của bọn họ lại trở về như trước kia, mỗi đêm Jungkook sẽ về nhà với bộ dạng say khướt người tỏa ra nồng nặc mùi rượu, cùng với một người phụ nữ xinh đẹp đi vào phòng của anh.
Sau ngày hôm đó, cô bị anh đuổi ra khỏi phòng, trong lòng cô đau đớn, quay về căn phòng ban đầu, căn biệt thự rộng lớn, nhưng cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này.
Mỗi đêm cô ở phòng khách chờ anh trở về, mặc dù biết khi anh trở về không chỉ có một mình, nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì chỉ có lúc ấy, cô mới nhìn thấy Jeon Jungkook.
Chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy anh dù chỉ một lần, cô đã thỏa mãn rồi!
Thường ngày, cô luôn nhốt mình trong phòng, nhìn ngắm những món quà mà anh tặng mình, đàn lại bản nhạc mà hai người từng cùng nhau hợp tấu, hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, chỉ có lúc này, cô mới thấy hạnh phúc.
Nhưng đến một ngày, thứ hạnh phúc nhỏ bé ấy của cô cũng bị tước mất.
Sáng hôm đó, cô đi vào phòng đàn, không thấy Piano đâu chỉ thấy một đôi nam nữ ôm nhau.
"Sau này, căn phòng này thuộc về em, em muốn dùng nó làm gì cũng được, chỉ cần cảm thấy vui vẻ là được rồi!" Jungkook nắm tay người phụ nữ ấy, cho cô ta sự yêu chiều đồng thời cũng cho Chaeyoung tổn thương sâu sắc.
"Thật chứ? Em yêu anh đến chết mất!" người phụ nữ ôm lấy cổ anh, hôn anh triền miên không dứt.
Hình ảnh hai người thân mật khiến cô đau đớn, cô muốn khóc, nhưng nước mắt dường như đã cạn khô. Mỗi đêm cho dù ở trong mơ nước mắt cô vẫn rơi, mỗi sáng tỉnh dậy, chiếc gối luôn ướt đẫm nước mắt, cô đã tưởng mình không còn nước mắt để khóc nữa!
Xoay người, nơi này đã không còn thuộc về cô nữa rồi!
Đúng như anh yêu cầu, tất cả đều dành cho người phụ nữ ấy—— Choi Seo-jun! Chị họ của cô!
Từ hôm đó, Choi Seo-jun chuyển vào biệt thự, cô ta ở trong phòng anh. Bên ngoài, Choi Seo-jun là thư kí của Jeon Jungkook nhưng cô biết, công việc thư ký chỉ là ngụy trang, để hai người họ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn mà thôi!
Cô chợt ngưỡng mộ Choi Seo-jun.
Thân phận Jeon phu nhân của cô chẳng qua là hữu danh vô thực, cô không có được tình yêu thương của anh thì danh phận có ý nghĩa gì đâu!
Chiều nào cô cũng nấu cơm, trên bàn ăn giờ không có vị trí của cô nữa, cô trở thành thành người giúp việc trong căn biệt thự này. Ngay cả người giúp việc cũng không dám đến gần cô, sợ Jungkook giận cá chém thớt.
Đau đớn, bi thương như vây hãm Chaeyoung, cô không biết mình còn có thể kiên trì với cuộc hôn nhân này bao lâu nữa, hình ảnh anh thân mật với chị họ không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.
Chaeyoung co người lại, lấy tay ôm lấy mình, bọn họ bây giờ đang làm gì?
Trong lòng bị đau khổ lấp đầy, cảm giác mệt mỏi lại ào tới, nhớ tới Jungkook trước đây đã cùng mình thân mật, giờ phút này anh không phải cùng Choi Seo-jun làm việc ấy chứ?
Đột nhiên, cô giống như trốn tránh, bỏ lại suy nghĩ về Jungkook, bỏ lại gông xiềng tình yêu và hôn nhân.
Chaeyoung ngủ thật say, bây giờ, cô ngay cả nằm mơ cũng không mơ được Jungkook đối vơi cô còn chút tình cảm nào, có chẳng chỉ là hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác ân ái.
Trong bóng tối, một bóng dáng lặng lẽ đẩy cửa vào, đi về phía giường nơi cô nằm
BẠN ĐANG ĐỌC
Kookrose(Ver)-Cạm bẫy hôn nhân
Любовные романы-He, Ngược Chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả Trước mặt mọi người, Park Chaeyoung và Jeon Jungkook có một cuộc hôn nhân mỹ mãn khiến nhiều người hâm mộ. Thế nhưng, sau lưng,Jeon Jungkook lại chỉ coi Park Chaeyoung như món đồ chơi. Thậm chí...