Chap 85

988 23 0
                                    

Park Chaeyeon  trợ giúp

Thần kinh Chaeyoung buộc chặt, mặc cho anh hôn môi của cô, vẻ mặt nhàn nhạt, cố ý không để mình rung động trước nụ hôn của anh, cô như con chim nhỏ nép vào người, tựa vào trong ngực anh, cô tự nói với mình, đây chỉ là diễn trò!
Tất cả những gì Jungkook đang làm đều để cho mọi người xem mà thôi, cô đã không có tư cách tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa rồi.
Jungkook cảm nhận được sự lãnh đạm rõ ràng của cô, mặc dù cô không đẩy anh ra, nhưng sự lãnh đạm của cô so với việc cô đẩy anh ra còn khiến anh khó chịu hơn!
Dường như muốn phát tiết tức giận trong lòng, anh khẽ cắn môi của cô, Chaeyoung bị đau cau mày, nghe được thanh âm trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai.
"Em lạnh như băng vậy khiến tôi muốn bóp vụn em ngay lập tức!". Đột nhiên, Jungkook dùng sức nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, rốt cuộc thì người phụ nữ này muốn làm gì? Anh không để bác sĩ lấy đứa bé trong bụng cô ra đã là nhân từ lớn nhất đối với cô rồi, thế nhưng người phụ nữ này vẫn không cho anh sắc mặt dễ nhìn!
Nụ hôn của anh khiến cô khó chịu như vậy sao?
Trán hai người chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận được cơn giận của anh, bóp vụn? Lòng của cô đã bị bóp nát, còn có thể nát hơn nữa sao?
"Bộ y phục này được không?". cô hít một hơi thật sâu, công thức hóa giọng điệu hỏi.
Jungkook hoàn toàn bị cô đánh bại rồi, anh phát hiện mình đã không thể lạnh nhạt nổi, bất kỳ lúc nào, cũng bị người phụ nữ này kềm chế.
Jungkook kéo giãn khoảng cách của hai người, phân phó cửa hàng trưởng đem bộ lễ phục này đến biệt thự, ánh mắt bén nhạy của anh chú ý đến ánh mắt lưu luyến của Chaeyoung đối với bộ lễ phục màu lam, anh rất ít khi nhìn thấy cô lưu luyến một bộ y phục như thế, giống như mang theo vài phần tình ý, để cho anh không nhịn được sinh ra một tia ghen tỵ.
Trong lòng Jungkook tự giễu, từ khi nào anh lại phải ghen tị với một bộ y phục?( từ khi say nắng Chae:))
Ra khỏi cửa hàng tinh phẩm, Jungkook định đi cùng Chaeyoung, cả ngày ở bên cạnh cô, nhưng đột nhiên bữa tiệc đính hôn của Tiểu Woo gặp chút chuyện, có nhiều chỗ anh phải tự mình kiểm tra lại.
Cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải để cho cô kêu một chiếc xe taxi trở về, còn anh lái xe rời đi.
Chaeyoung lẳng lặng ngồi trên xe, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, trong lòng cuồng loạn không ngừng, có trời mới biết, cô mất bao nhiêu hơi sức mới ngụy trang tốt như vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ sở, cuộc sống như thế, cô còn có thể kiên trì bao lâu?
Chaeyoung không trở về biệt thự, mà đi tới nhà trọ của Park Chaeyeon, lần trước đột nhiên bị Jungkook mang đi, cô luôn lo lắng chị hai có thể vội vã tìm cô, không mấy người đối xử tốt với cô như vậy, lúc đó, nếu không có chị chứa chấp, có thể mình đã gặp không ít khó khăn!
Nhấn chuông cửa, cửa mở ra, lúc Park Chaeyeon thấy khuôn mặt giống mình như đúc, trong mắt phát ra một tia sáng.
"Chae Chae, em mau vào đi, mau nói cho chị biết, mấy ngày nay em đi đâu? Em có biết chị lo lắng lắm không?"
Trong lòng Chaeyoung thoáng qua một chút ấm áp, vẫn còn có người quan tâm cô!
Không biết vì sao, vào giờ khắc này, uất ức trong lòng như con đê vỡ, nước mắt từ gương mặt của cô chảy xuống, nhào vào trong ngực Chaeyeon, "chị hai, em... Em thật thống khổ... Em không biết em còn có thể kiên trì bao lâu? Anh ấy không yêu em, lại muốn nhốt em, em nên làm thế nào đây? Em sắp không thở nổi nữa rồi, em... Em sợ anh ấy sẽ làm chuyện bất lợi với đứa nhỏ, chị biết loại thống khổ này không? Em nên làm thế nào bây giờ? Chị hai, chị nói cho em biết đi, em phải làm sao đây?"
Ánh mắt Chaeyeon hơi đổi, vỗ nhẹ sống lưng của cô, nhìn người phụ nữ yếu ớt trong lòng, khóe miệng nâng lên một ý cười châm biếm," Chae Chae, em không nghĩ tới chuyện trốn đi sao?"

"Trốn đi?". Lông mày Chaeyoung nhíu lại, cô đã nghĩ tới! "Nhưng em trốn không thoát, lần trước em trốn, anh ấy đã tìm được em!"
Trong lòng hiện lên một tia khổ sở, cô tựa như một con chim, mãi mãi không thoát khỏi lồng giam của Jungkook.
"Chae Chae... Vậy hãy khiến anh ta không tìm được em!". Chaeyeon cầm hai vai của cô, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén.
"Không tìm được em?". Chaeyoung khẽ cau mày, theo bản năng lắc đầu, "Không, nếu muốn tìm, Jeon Jungkook nhất định sẽ tìm được!"
Cô quá rõ năng lực của anh, không chỉ có như thế, bọn họ còn có hôn nhân trói buộc, nếu Jungkook không nói ly hôn thì cả đời cô không có tự do!
"Vậy... Phải để cho anh ta không tìm em mới được!". Chaeyeon nhìn thẳng hai mắt của cô, cô biết, nếu Chaeyoung đã đem những bí mật trong lòng nói với cô, như vậy có nghĩa là cô em này đã bắt đầu tin tưởng bản thân mình rồi.
"Không tìm em? Không! Không thể nào! Anh ấy nhất định sẽ tìm em!". Theo bản năng, Chaeyoung lắc đầu, không biết vì sao, vừa nghĩ tới chuyện Jungkook không tìm cô, trong lòng cô trống rỗng, có chút mất mát.
"Có thể! Chae Chae, chị hỏi em, bây giờ em có muốn rời đi không?". Vẻ mặt Chaeyeon nghiêm túc.
Áng mắt Chaeyoung chớp động, nghĩ tới mấy ngày nay, nội tâm cô thống khổ, thời gian này, Jeon Jungkook luôn ôm mình ngủ mỗi đêm, bởi vì anh cố kỵ, sợ làm Choi Seo-jun đang mang thai bị thương, nếu không? Anh sẽ ở bên Choi Seo-jun!
Hít thở sâu một cái, hiện tại, điều anh quan tâm không phải là cô, cô cần gì phải lưu luyến, để cho mình thống khổ, khiến đứa nhỏ nguy hiểm đây?

"Em muốn rời đi!". Quá mệt mỏi, cô đã không chịu nổi nữa rồi!
"Vậy... Em tin tưởng chị không?". Park Chaeyeon nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Chaeyoung gật đầu, hiện tại, trừ tin tưởng, cô còn có thể làm gì?
"Tốt lắm! Chị sẽ giúp em!". Chaeyeon kiên định nói, nhưng trong nội tâm lại hiện lên một tia kích động, không tệ, cô sẽ giúp cô ta rời đi! Vĩnh viễn rời đi!
"Cám ơn chị!". Chaeyoung nhào vào trong ngực Chaeyeon, cũng may, cô còn có một người chị song sinh!
Nhớ tới chuyện của chị hai cùng anh trai Jeon Jungkook, trong lòng Chaeyoung đã quyết định, nếu Jeon Jungkook hận lầm cô lâu như vậy, vậy hãy để cho anh tiếp tục hận lầm đi! Ít nhất, cô còn có thể bảo vệ tốt cho chị mình!(tin người quá chị ơi:<
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Jungkook, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười khổ sở, Jungkook, thật ra thì em không bỏ được! Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, yêu một người không thương mình rất thống khổ!
Nếu như người kia còn đối với mình tràn đầy thù hận, thì đó chính là vực sâu thống khổ!
"Đừng khách sáo như thế, chúng ta là chị em mà, em là em gái duy nhất của chị, chị không giúp em thì giúp ai đây?". Khóe miệng Chaeyeon hiện lên một chút tiếu ý.
Đúng! Ông trời cư nhiên để cho một người có khuôn mặt giống cô như đúc xuất hiện trên thế giới này, cô không lợi dụng tốt, sao xứng với người khổ tâm tạo vật đây?

Lúc này, Chaeyoung không phát hiện khóe miệng Park Chaeyeon hiện lên nụ cười ác độc vì kế hoạch đã được thực hiện, hoàn toàn khác biệt với cô gái có tấm lòng nhiệt tình vừa rồi.
Nếu cô đã nghĩ rời đi như vậy, cũng nên chuẩn bị một chút!
Sáng sớm, khi Chaeyoung mở mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Jungkook, nhưng từ nhiệt độ của phần giường bên cạnh, cô biết, anh vừa rời đi không lâu, nghĩ đến việc hai người lưu luyến triền miên tối hôm qua, khóe miệng cô nở nụ cười khổ sở.
"Có lẽ, đây là lần cuối cùng!" Chaeyoung nhỏ giọng nỉ non, hôm nay là ngày Tiểu Woo đính hôn, anh nên tập trung tất cả lực chú ý ở trên người của Tiểu Woo!
Hít thở một cái thật sâu, Chaeyoung đứng dậy rửa mặt, tắm rửa xong, người giúp việc liền cầm một hộp quà tinh xảo đi vào.
"Cô chủ, cái này là cậu chủ bảo tôi đưa tới, cậu bảo người mau thay rồi đi ra ngoài!" Nữ giúp việc đặt cái hộp ở trên bàn trang điểm, sau đó lui xuống.
Chaeyoung nhìn cái hộp kia, không cần suy nghĩ, cô cũng biết đó là bộ dạ phục ngày hôm qua Jungkook dẫn cô đi thử, nhưng, khi cô mở hộp ra, lại thấy một bộ y phục màu lam xinh đẹp bên trong, không khỏi ngẩn ra, cái này...
Đây là bộ lễ phục cô xem trọng, nhưng, tại sao...
Là ý của anh sao? Anh không phải quyết định bộ khác sao? Tại sao lại thay đổi ý kiến?
"Mình thật không hiểu tâm tư của anh ta!" cô vuốt ve lễ phục màu lam, nhắm mắt lại, cô tựa hồ nhìn thấy hình ảnh mình được nước biển vây lại!

Nếu như có cơ hội, cô sẽ chọn ở bên bờ biển cả đời! Mang theo đứa bé...
Một tay kia khẽ vuốt ve bụng, hi vọng hôm nay có thể thuận lợi tất cả!
Thay xong lễ phục, Chaeyoung quan sát mình trong kính, vuốt nếp nhăn trên lông mày, từ hôm nay trở đi, cô muốn nghênh đón cuộc đời mới!
Xoay người lại tạm biệt với căn phòng mình đã ở một thời gian dài, dứt khoát xoay người ra cửa, cửa vừa mới mở ra, liền đụng vào một lồng ngực cường tráng.
"A..." chóp mũi cô bị đụng, trong nháy mắt trồi lên một chút đau đớn, ngước mắt nhìn người đàn ông cản trở mình, trong lòng đột nhiên cả kinh, "Thật... Thật xin lỗi!"
Jungkook không thể không thừa nhận, thấy cô mặc y phục này xuất hiện tại trước mặt mình, trong lòng anh lại thoáng qua một tia kinh ngạc. Kiểu dáng đơn giản khiến cô càng lộ vẻ mát mẻ thoát tục, vải vóc màu lam dán chặt trên thân thể của cô, giống như tầng da thứ hai, ánh mắt cô chớp động khiến anh hận không thể khóa chặt cô trong ngực, thương yêu thật nhiều lần nữa.
Anh biết, mình trúng độc của cô đã quá sâu rồi, một khi dứt bỏ, sẽ vạn kiếp bất phục!
"Rất đẹp!" Jungkook dịu dàng nhìn Chaeyoung, trong lòng lại hạ quyết tâm rất lớn mới ngăn cản mình ôm lấy cô, hôm nay là ngày Tiểu Woo đính hôn, anh không thể hành động tùy ý, chỉ là, vào giờ khắc này, anh có một sự kích động, vô luận cô đã làm sai điều gì, anh cũng có thể tha thứ, anh muốn bỏ qua tất cả, theo đuổi Chae Chae lần nữa, anh nghĩ, dựa vào Jeon Jungkook anh, muốn lấy được trái tim của một người phụ nữ, không phải việc khó!
"Cảm... Cảm ơn." Chaeyoung tránh ánh mắt của anh, trái tim đập thình thịch, sao anh ấy nhìn mình như vậy, thật dịu dàng và cưng chiều, khiến cho cô nghĩ anh yêu cô, nhưng, cô lại hiểu biết rõ ràng, người đàn ông này không yêu mình!
Tuyệt không yêu mình!
"Jungkook, Chae Chae, hai người chuẩn bị xong chưa?" Choi Seo-jun mới vừa xuống lầu, đã nhìn thấy hai người đắm đuối đưa tình, trong lòng lập tức trồi lên nồng đậm ghen tỵ, cô nhận ra bộ y phục trên người Chaeyoung, ngày hôm qua, cô tận mắt thấy anh ngẩn người nhìn bộ y phục này, trong mắt tràn đầy thâm tình, quả nhiên, bộ lễ phục này vẫn cho Park Chaeyoung!
"Chae Chae, hôm nay Jungkook giao cho em rồi! Hai người cần phải đi chơi vui vẻ đó!" Choi Seo-jun liếc mắt quyến rũ, đi tới bên cạnh Chaeyoung, thân mật kéo cánh tay cô, "Bộ lễ phục này của Chae Chae thật là đẹp!"
Chaeyoung bị Choi Seo-jun thức tỉnh, không có nghe ca ngợi của cô ta, khổ sở vô biên lan tràn trong lòng, anh không thương cô, nếu không cũng sẽ không có Choi Seo-jun, không phải sao?
Cô là vợ trên danh nghĩa của Jeon Jungkook, phải diễn người vợ tốt, mà nhu tình trong mắt anh vừa rồi, cũng chỉ là diễn trò mà thôi!
"Chúng ta nên đi thôi!" trong mắt Jungkook mơ hồ thoáng qua không vui, hôm nay sau khi trở về, anh nên đuổi Choi Seo-jun ra ngoài, về sau, anh sẽ không cho phép mình dùng người phụ nữ như vậy kích thích Chae Chae, anh muốn cho cô tình yêu, dùng tình yêu để đả động lòng của cô!
Anh thậm chí có thể tiếp nhận đứa bé trong bụng của cô!
Trong lòng đã có quyết định, Jungkook lập tức rộng mở trong sáng, tâm tình lập tức thật tốt, khóe miệng thoải mái tràn ra một nụ cười, lôi kéo tay Chaeyoung, hai người cùng nhau ra cửa.


Kookrose(Ver)-Cạm bẫy hôn nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ