Chương 14: Đi vào từ phía sau [H]

46K 1.3K 159
                                    

Edit: Vũ Quân

Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp

Thẩm Nhĩ Nhu che ô của anh trở về trong lo sợ bất an, cô nghe tiếng mưa rơi bên tai càng ngày càng lớn, trong lòng lo lắng Ôn Diễn Hàng đi về như vậy có thể sinh bệnh không.

Quả nhiên ngày hôm sau anh không đến lớp.

Lúc cô đi đến văn phòng của giáo viên nộp bài tập thì nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện phiếm với giáo viên dạy Vật lý.

"Vì sao Ôn Diễn Hàng hôm nay không đi học?" Giáo viên Vật lý hỏi.

"Hình như là bị ốm, thằng bé vẫn tự mình xin nghỉ."

"Thằng bé lớn lên trong gia đình như vậy, mà không sa ngã thật sự rất giỏi." Giáo viên Vật lý cảm thán.

Thẩm Nhĩ Nhu buông bài tập rồi đi.

Bởi vì anh đưa ô cho cô nên bị ốm.

Cảm giác áy náy vây lấy cô, vì lo lắng cho anh mà cả ngày cô đều thất hồn lạc phách, Quý Tinh trêu đùa như thế nào cô cũng không cười nổi.

...

Đợi đến khi phản ứng lại cô đã đi tới dưới nhà Ôn Diễn Hàng.

Trên đường đến đây cô đã tự hỏi chính mình, cô thích Ôn Diễn Hàng sao? Đáp án không thể nghi ngờ là thích, rất thích.

Vậy cô có thể ở bên cạnh anh không? Cô không biết.

Nhưng nhìn anh buồn bã thương tâm như vậy, đáy lòng cô cực kì khó chịu.

Cô cũng không biết tại sao lại đi đến nhà anh, cô chỉ muốn tận mắt xác nhận anh không có việc gì.

Cô dựa theo trí nhớ để đi.

Cô thử gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại.

Nếu không phải anh ra ngoài thì chính là ngủ rồi.

Thẩm Nhĩ Nhu chưa từ bỏ ý định cô thử gõ vài cái, chờ khi biết bên trong thật sự không có âm thanh gì cô mới thở dài chuẩn bị rời đi.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Ôn Diễn Hàng: "Tới tìm tôi?"

Rõ ràng Thẩm Nhĩ Nhu đã suy nghĩ kĩ trong đầu xem nên đối mặt với anh như thế nào, nhưng hiện tại đại não của cô trống rỗng.

Cô cứng đờ xoay người lại.

Ôn Diễn Hàng mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, chiếc mũ to rộng bị anh đội lên, hơn nữa ánh đèn ngoài hành lang không sáng lắm, khiến hơn nửa gương mặt anh bị phủ lên một tầng đen nhánh, Thẩm Nhĩ Nhu chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng lạnh nhạt và cằm anh.

Thẩm Nhĩ Nhu ừ một tiếng.

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười nhạt: "Tới đưa bài tập?"

Anh đang cười nhưng Thẩm Nhĩ Nhu lại nhìn ra loại cảm giác lạnh lùng.

"Không phải."

"Đặc biệt tới đây quan tâm tôi?"

Thẩm Nhĩ Nhu có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, giống như dao nhỏ đâm vào trong lòng cô, cô đau đến mức hít thở không thông.

[Edit] Sao Thủy [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ