Trong suốt một tiếng đồng hồ quỳ dưới chân chủ nhân, Mộ Hiểu vẫn luôn dùng hết sức mình để giữ vững tư thế. Cậu thừa hiểu chủ nhân có vẻ như đang tập trung vào mớ tài liệu công việc chất chồng, thực chất vẫn đang âm thầm quan sát cậu. Đã từ lâu lắm rồi, cậu cũng không rõ từ khi nào, chỉ cần bất kì nơi nào có hắn ở đó, cậu sẽ chỉ có thể nhìn về một hướng duy nhất.
Một tiếng đồng hồ không dài không ngắn, vừa đủ để cái đau trên người cậu giảm bớt đi đôi chút. Cậu thật sự ảo tưởng rằng, chủ nhân cố ý làm thế là để cậu không bị đau đớn quá mức. Nhưng rồi, cậu nhanh chóng xua đi loại ý nghĩ đó, mình đã gây ra loại chuyện "tốt đẹp" nhường ấy, chưa bị chủ nhân một cước tống cổ ra đường đã là may mắn lắm rồi.
"Chủ nhân.... đã đủ một tiếng đồng hồ rồi ạ... Cầu người tiếp tục trừng phạt nô..."Hắn không đáp lời cậu, chỉ im lặng đứng dậy, đem tài liệu cùng máy tính cất gọn về một chỗ khác rồi rời phòng. Mộ Hiểu lơ ngơ nhìn hắn rời phòng, không rõ bản thân nên làm gì mới phải. Nhưng chủ nhân rất nhanh đã quay trở lại, trên tay lại nhiều thêm một hũ muối nho nhỏ và ít ớt đã được xay nhuyễn ra.
"Lên giường nằm sấp, lấy gối kê mông cao lên một chút."Cậu vừa nhìn đã hiểu chủ nhân định tiếp tục làm cái gì, liền vội vàng ngoan ngoãn dọn xong tư thế, hòng giảm nhẹ chút ít trừng phạt. Hắn cầm theo chút kem dưỡng đi lại nhìn xuống cái mông sưng đỏ tội nghiệp kia đang phơi ra ngoài không khí, hình như còn có chút run rẩy trước những gì sắp sửa xảy đến. Chắc là bé con đang sợ lắm nhỉ? Nhìn cái bộ dáng úp cả mặt xuống giường, cơ thể run run rẩy rẩy, cặp mông sưng đỏ nhô cao lên. Một nam nhân cao lớn, lúc này lại hệt như tiểu hài tử rất dễ động đến chỗ mềm mại trong tâm can người ta. Nhìn như vậy, ai mà nỡ trách đánh? Có điều, kẻ gọi là "ai" đó chính là hắn.
Bóp nhẹ chút kem dưỡng ra tay, bôi lên hai quả đồi đang sưng đỏ au đáng thương kia. Bôi một lớp kem, sẽ hạn chế trầy da tróc thịt, nhưng đánh xuống cũng đau hơn nhiều. Hắn vừa nhấc cây roi mây được tẩm nước từ ban nãy lên đặt xuống mông cậu, đã nghe tiếng run lắp bắp của cậu:
"Chủ... chủ nhân..."Câu nói còn chưa kịp dứt thì đã bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ của hắn, cậu liền vội vàng nói cho hết câu, xin được kêu lên một chút khi nhận trừng phạt, nếu tự ý hét lên, cậu không biết mình sẽ bị lột sống mấy lớp da.
Hắn nhìn cậu một chút, rồi gật đầu khiến Mộ Hiểu thở phào. Hắn cầm cây roi còn ẩm vuốt vuốt dọc cặp mông đã sưng to của cậu, làm cả thần kinh căng cứng ra. Chơi đùa một lúc chán chê, khi các cơ bắp của cậu dần thả lỏng thì hắn đưa tay hung hăng đánh xuống:
"Chát", "Đếm số"Không quy định số roi, tức là đánh đến khi chủ nhân cảm thấy hài lòng, cả người cậu thoắt một phát đã sợ đến mức chân muốn nhũn ra. Cậu vẫn nhớ lần đầu bị chủ nhân phạt roi mây, khi cậu cố tình phản kháng chủ nhân. Lúc ấy, cậu thật sự đã bị chủ nhân đánh đến mức mấy ngày sau chỉ có thể lết theo, chứ bò cũng không nổi.
"Chát".... Aaa..."Một, chủ nhân"
"Chát"..."Hai, chủ nhân"
"Chát".... "Ba, chủ nhân"Nói về kĩ thuật dùng roi, Thiên Phong quả thật chỉ có thể dùng bốn chữ "thiên hạ vô song" để hình dung. Trong câu lạc bộ của hắn, những nô lệ hắn từng chơi qua, đều bại dưới kĩ thuật của hắn mà trở nên phóng đãng, chìm đắm trong bể tình, tìm đến tận cùng khoái lạc. Mà những kẻ dám chống lại hắn, chỉ cần bị hắn đem treo lên dùng roi đánh, thì đều nhanh chóng cởi giáp đầu hàng. Lúc này đây, toàn bộ công phu đều đem trút hết lên người Mộ Hiểu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tình trai] MY MASTER, MY LIFE
RandomTruyện mới viết lần đầu còn rất nhiều sai sót, nhưng cũng là tâm huyết của mình. Mọi người vui lòng: 1.KHÔNG CHUYỂN VER 2.KHÔNG ĐEM TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC 3.KHÔNG CHỤP ẢNH MÀN HÌNH RỒI TỰ NHẬN LÀ CỦA RIÊNG. Hãy là một độc giả văn minh, kém văn minh ngư...