Tiếng thét vang vọng giữa đêm, kinh thành phồn hoa ngày nào giờ chìm trong biển lửa và nước mắt. Hoàng cung xa hoa, rực rỡ một thời cũng chỉ còn tro tàn, hóa thành một bãi tha ma.
Trương Túc xông vào hoàng cung chạy qua mọi ngóc ngách hy vọng tìm kiếm một thân hình quen thuộc.
- Trương Túc.
Một thân hình mảnh mai xông thẳng vào lòng hắn, khóc lóc thảm thiết, nức nở kể lể.
- Trương Túc, huynh đi đâu vậy, muội thật sự rất nhớ huynh. Huynh biết muội đã sợ thế nào không? Sao giờ huynh mới đến.
"Không phải nàng". Trương Túc lẩm bẩm, không thèm nhìn người trong lòng liền thẳng tay kéo nàng ta ra, đảo mắt tiếp tục tìm kiếp. Lệ Trâm thấy hắn không để ý bản thân, thoáng kinh ngạc rất nhanh, ả nhíu lấy vạt áo Trương Túc:
- Huynh đi đâu vậy? Ai cho huynh bỏ đi không quan tâm muội vậy hả?
Trương Túc nhíu chặt mày nhìn khuôn mặt giống Lệ Giang đến chín phần, chán ghét cùng căm hận không kiềm chế được lộ rõ trên gương mặt.
- Giang Uyên đâu?
- Ai cơ? Ả ta á? Nói không chừng ả bây giờ đã bị một đám nam nhân chơi cho chết rồi không chừng? _ Lệ Trâm khinh khỉnh đáp lời, tỏ ra vẻ mặt khinh bỉ.
- Ngươi nói cái gì? Nàng ta ở đâu?
Trương Túc không kiếm chế nổi nóng thét lớn. Một tay bóp cổ ả nhấc lên khiến chân không chạm đất, cả bản thân lơ lửng trong không trung. Lệ Trâm lúc này mới hoảng hồn, chưa bao giờ ả thấy Trương Túc đáng sợ như bây giờ, cổ họng bị bóp chặt, đau rát khó khăn rặn ra từng chữ:
- Trong cung... cung... của... ta.
Trương Túc nghe thấy vậy liền vứt Lệ Trâm xuống đất, vội vàng bỏ đi. Hành lang quanh co uốn khúc dài như vô tận, mắt hắn nhòe đi giữa biển lửa và khói bụi.
Uyên Nhi chỉ một chút nữa thôi, ta sắp đến rồi, Uyên nhi chờ ta, được không?
Hoàng cung dát vàng huy hoàng bao nhiêu giờ hắn chỉ cảm thấy một mảng lạnh lẽo đến ghê người. Trương Túc bước vào Hoàng Tú cung, từng bước nặng nề khó khăn.
Có kẻ bị bắt, mặt mũi sưng vù, thân thể loang lổ máu me thấy Trương Túc tới, liều mạng lớn tiếng cầu xin:
- Huyền vương, Huyền vương tha cho thuộc hạ. Thuộc hạ cái gì cũng không biết. Thuộc hạ chỉ làm theo chỉ thị của Phan Quý Phi thôi, thuộc hạ không hề biết đó là Vương phi, thuộc hạ thực sự cái gì cũng không biết. Vương gia tha tội...
Một tên lính thấy ngứa mắt liền tiến lên đạp cho hắn thêm mấy phát.
Trương Túc cũng chả để ý cứ thế đi qua. Tầm mắt của hắn lúc này hoàn toàn chỉ tâm trung vào một điểm nhỏ trong lòng Mộc Trà. Đứa trẻ, nó nằm im đấy, mắt nhắm nghiền, tĩnh lặng như ngủ, mặt lại không huyết sắc, càng làm nổi những vết bầm tím man rợ trên khuôn mặt khả ái của nó.
Trương Túc muốn kiểm tra hơi thở của nó lại như sợ kinh động đến hài tử, chỉ biết ngơ ngác nhìn thuộc hạ bên cạnh. Dương Tử mím môi lắc đầu, một kí hiệu nhẹ nhàng không tiếng động nhưng lại lấy đi một nửa sinh mạng của hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/217862538-288-k994076.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhất kiến sơ thu
AléatoireNàng chẳng tin vào tình yêu huống chi điều gọi là nhất kiến chung tình. Cho đến khi gặp chàng. Trái tim chàng là sỏi đá khô cằn, chỉ khi được tưới ướt đẫm bằng máu nàng mới nở ra loài hoa gọi là tình yêu. Hoá ra tình yêu có thể khiến con người đau đ...