Quân Dương rời khỏi công ty Minh Hạo sau liền trở về bệnh viện.
Tuyết Tình còn dở việc nên lại gấp gáp rời đi rồi. Nguyên Anh buồn chán liền thu dọn đồ đạc muốn về nhà.
Vừa tới đã thấy Nguyên Anh xử lí xong xuôi hết thủ tục xuất viện, Quân Dương không vui hỏi:
- Chị, sao lại muốn xuất viện rồi?
- Cũng chỉ bị thương ngoài da. Hơn nữa chị không thích bệnh viện.
Phải rồi, Nguyên Anh không thích bệnh viện. Lần trước còn sống chết không chịu vào. Quân Dương thở dài, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn an tâm nhưng miễn cưỡng không có tác dụng gì nên chỉ đành cười hòa
- Vậy để em đưa chị về.
Cái con đường này bất giác từ bao giờ lại trở nên vô cùng quen thuộc với cậu. Cậu tưởng chừng thuộc từng ngôi nhà, từng cái cây ven đường luôn rồi. Dừng lại bên ngoài một con hẻm nhỏ, Quân Dương quay ra đằng sau nói:
- Để em tiễn chị vào.
Tiễn gì chứ, Nguyên Anh bắt đầu có chút không thích ứng được. Bởi lẽ trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày Quân Dương quan tâm, lo lắng cho mình như vậy. Ai mà không thích được chăm sóc, được yêu thương chứ. Nhưng mà Nguyên Anh không giống.
Cô nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe, mỉm cười thân thiện nói:
- Tối rồi, em về đi, không cần tiễn chị.
- Eh, không mời em vào trong nhà ăn bánh uống nước sao?
- Đừng nghịch nữa, nhanh về đi.
Cậu cũng không phải con nít, nghịch gì chứ. Tại sao lâu như vậy vẫn không chịu mở lòng với cậu? Là do cậu chưa đủ tốt sao? Chưa đủ chân thành sao?
Quân Dương cười bất lực, tâm tình có chút phức tạp nhưng vẫn dịu dàng nhắc nhở:
- Rồi rồi, chị nghỉ ngơi cho tốt.
Đoán chừng phải chờ bóng Nguyên Anh biến mất sau màn đêm thì Quân Dương mới chịu lái xe rời đi.
Nguyên Anh vừa đến trước cửa nhà thì điện thoại trong túi khẽ rung. Là Tuyết Tình gọi.- Có công việc đâyy.
Là một bộ phim đánh dấu sự trở lại. Có vẻ như Minh Hạo là người tài trợ cho bộ phim đó. Nguyên Anh không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý. Cơ hội trước mắt không nắm lấy là đồ ngốc. Dù sao cô cũng biến mất lâu vậy rồi. Ở Việt Nam cũng hiếm hoi lắm mới có một vài dự án phim ảnh có đầu tư. Còn về chuyện hình tượng gì đó hiện tại cũng không còn quá quan trọng giống như hồi trước nữa. Bởi Nguyên Anh đã tạo được cái riêng cho mình sau vai diễn Vân Thanh trong "Vĩnh viễn không hối hận rồi".
Sau khi phim được công chiếu, phản ứng của người xem rất tốt. Có lẽ là do hình tượng mới lạ, nội dung phản ánh một số thực trạng của cuộc sống. Tuy mạch truyện cũng không quá xa lạ nhưng nó không giống các bộ phim học đường tuổi teen quá mức hư cấu. Không phải thiếu gia tiểu thư con nhà giàu ngỗ ngược, không phải nhấn mạnh vấn đề yêu đương, chuyện tình cảm học đường. Nó nhẹ nhàng lên án nạn bạo lực học ở trường lớp, lại đề cập một chút về quyền trẻ em, hôn nhân gia đình. Có một chút tình cảm dịu dàng nhưng vừa đủ, không ngọt ngay, không đắng ngắt hay chua chát. Tất cả đều vừa đủ, rất nhẹ nhàng, đủ chiều sâu, đủ lắng đọng trong lòng mỗi người.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xin lỗi, là tôi không phải cô ấy [Full]
RomanceKiếp trước, ta thề nếu có kiếp sau, tuyệt không cùng ngươi tranh. Thế nhưng kiếp này chúng ta rõ ràng hai người xa lạ. Tại sao số mệnh lại lần nữa va chạm nhau? Tại sao ông trời lại khiến ta đụng phải ngươi? Tại sao đến tận kiếp này vẫn là ngươi đượ...