C1.Kết Thúc Như Vậy Đi

6.6K 156 49
                                    

"Hướng Không!"

"Anh đến rồi à?? Hay anh lên lầu trước, đợi em một chút!"

Người đứng phía sau, nét mặt đẹp đẽ như tượng tạc thoáng chốc trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn nói tiếp

"Anh có chuyện này muốn nói với em!"

"Hửm?? Chuyện gì vậy??"

Quý Hướng Không đang ngồi bệt dưới đất cẩn thận mà lau chùi con chiến mã tuấn tú của mình, nghe thấy anh nói thế liền quay đầu lại, còn không quên mang theo nụ cười cưng chiều nhất mực ở trên khoé môi.

"Tuần sau...anh kết hôn rồi!!"

Cậu đột nhiên im lặng không đáp, trúc trắc thu lại tầm mắt mong chờ vừa rồi, tiếp tục tỉ tỉ mỉ mỉ dùng tấm vải nhăn nhúm trong tay, mà cật lực cọ sát cái nơi vừa mới lau qua hàng trăm bận ở trên thân chiếc mô tô đã bị cậu chà tới chà lui đến bóng loáng, giả vờ chính mình cái gì cũng chưa từng nghe thấy, nếu là vậy, có phải hay không tất cả những lời vừa rồi, đều sẽ giống như một giấc mộng mà trôi qua hết??

"Sao em không lên tiếng, mắng chửi hay đánh anh cũng được, như vậy có lẽ anh mới có thể vơi bớt được một chút cảm giác tội lỗi này!!"

Nhưng rốt cuộc Thiên Trạch vẫn quyết tâm tàn nhẫn, nhất định bắt cậu đối diện với sự thật!!

"Trạch Trạch à! Chúng ta bây giờ ra ngoài ăn cơm có được không??"

"Hướng Không, em đừng như vậy nữa, chúng ta kết thúc thế này đi!"

Phương Thiên Trạch sắc khí lãnh đạm cùng hốc mắt ráo hoảnh chẳng buồn vương chút xót xa nào, thế nhưng lại chẳng mấy ai hay biết được rằng, tận sâu trong lòng anh lại đau đớn như dao nhọn đâm xuyên, thấu gan thấu phổi.

Vốn dĩ trước lúc tới đây, Thiên Trạch đã vì phút chia ly này, mà tập dợt qua không biết bao nhiêu lần, để bản thân có thể diễn xuất thành công một vai cạn tình bội bạc, không để cho người mà anh yêu nhất phải sinh lòng nghi kỵ.

"Trạch Trạch! Nhưng mà em đói rồi! Anh không muốn ra ngoài cũng được, em nấu cho anh ăn!"

Giọng của Hướng Không rất nghẹn, nhưng cậu thực sự không có rơi lệ, cũng chẳng phải cường ngạnh thế nào, mà chỉ là cậu đang đau đến độ, khóc không nổi thôi.

Trời xế chiều rồi, dòng xe cộ ở trước cửa tiệm mô tô Hướng Thiên của cậu, qua lại cũng thưa dần, Hướng Không từ dưới đất đứng dậy, nhưng do động tác có chút nhanh, nên đã vô ý để khung xe phía sau quẹt vào cánh tay, lưu lại một đường đỏ rực rướm máu.

"Em không cần nấu, tôi còn có việc, bây giờ phải đi rồi!! Đồ đạc của tôi, ngày mai sẽ có người đến lấy!!"

Phương Thiên Trạch miệng còn đang nói mấy câu vô tình, thế nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà đau đáu nhìn lên vết thương trên tay cậu. Trong một giây phút mơ hồ nào đó, anh ngỡ rằng bản thân đã bất chấp tất cả mà lao đến cầm lấy tay em ấy.

"Một lần thôi được không?? Trạch Trạch, em cũng không hỏi anh lý do là gì, cũng không muốn cản trở quyết định của anh!"

[Nhất Chiến] NGÀY THÀNH HÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ