C4.Nỗi Đau Vụn Vỡ

1.3K 116 48
                                    

Chớp mắt thời gian đã vội vã trôi qua, xếp chồng lên đống đổ nát hoang tàn thêm một ngày tịch mịch ở trong tuyệt vọng. Thật ra Quý Hướng Không cậu, vẫn luôn rất muốn thống khoái mà buông tay, để cho đoạn tình cảm bi ai này có thể nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, mà biến tan khỏi cuộc đời mình. Nhưng nào hay đâu, đau đớn chồng chất cứ thế dằn dặt ở trong tâm khảm cậu, cũng chính là thứ mà chẳng cách gì có thể xua đuổi nổi vào mỗi lúc đêm trường cô quạnh.

Cậu cùng với một thân nhuốm đầy thương tích, lững lờ chìm sâu ở giữa khoảng tăm tối mịt mù, càng muốn trốn tránh bao nhiêu, thì nó lại càng hung hăng đeo bám bấy nhiêu. Giống hệt như một chiếc mạng nhện to lớn tua tủa mành tơ, quấn chặt quanh mình. Bất luận cậu có cố gắng vùng vẫy ra sao cũng vô dụng, vậy nên chỉ đành trơ mắt tự nhìn bản thân dần dần bị kịch độc ngấm xuyên qua da thịt rồi chậm rãi xoáy luồn vào tận xương tủy, cùng lúc ăn mòn đi hết cỗ máu huyết tanh tưởi bên trong, cũng gậm nhấm luôn tất thảy những mảng ký ức đã quá đỗi cũ kỹ bạc màu, cho tới khi chúng hoá thành vụn vằn loang lỗ. Thật may thay đến cuối cùng vẫn còn thừa thãi sót lại đây, một nắm tàn tro nguội lạnh như tờ.

Quý Hướng Không hôm nay vẫn như thường lệ mở cửa tiệm vào sáng sớm, nhưng bất quá lại bảo Vu Ninh một mình ở đó trông coi.

"Quý ca! Anh đi đâu vậy??"

Sắc mặt của Hướng Không hiện tại, chỉ cần thoáng nhìn qua một lượt liền nhận ra là rất tệ. Vậy nên ở trong lòng Vu Ninh lúc này vô cùng lo lắng, còn tự mình âm thầm suy đoán, buổi tối người kia khẳng định cả đêm cũng không hề chợp mắt.

"Anh đi gặp một người bạn thôi, không có việc gì đâu!"

Đường phố Bắc Kinh vừa quen thuộc lại vừa rộng lớn thênh thang, đông đúc xô bồ chẳng sao kể siết. Thế nhưng đôi lúc cũng có vô số ngõ ngách xa lạ bất chợt rẽ ngang, khiến cho người ta không khỏi lo lắng bản thân, chỉ cần không cẩn thận bước chân chếnh choáng một nhịp, biết đâu liền có thể lạc mất nhau đến suốt đời??

Hướng Không vẫn lái chiếc moto mà cậu từng lái, một mình đi qua hết những góc phố xá nhộn nhịp xưa cũ, lướt qua hết ngàn vạn con người xa lạ ngược xuôi, mà phút chốc đối diện thôi đã muốn vĩnh viễn cách rời rồi.

Nắng sớm hừng hực ngoi lên chói chang hắt vào đáy mắt nhạt nhoà sau lớp kính bảo hộ, rồi lại ngập ngừng phản chiếu trên nóc toà nhà cao ngất ngưỡng ở bên kia mặt đường lớn, mà nơi đó cũng chính là Phương thị, một tập đoàn bất động sản có vị thế nhất nhì ở trong thương giới.

Thiên Trạch cũng đã từng nói với cậu rằng, anh không thích đến công ty làm việc, anh chỉ thích vẽ tranh, sau này còn có mong ước trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, tiếp theo sẽ mở một phòng triển lãm cho riêng mình.

Vậy mà bây giờ cậu lại nhìn thấy anh vui vẻ khoác tay một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngọt ngọt ngào ngào bước ra từ nơi đó, cuối cùng rất nhanh liền được tài xế đến đón đi mất. Chớp mắt đã chẳng còn chừa lại cho cậu một chút bóng dáng mơ hồ nào, dẫu là có xa xôi vạn dặm.

Chiếc moto lại lần nữa rồ ga, mưa phùn rơi xuống lất phất đọng thành giọt chảy dày bên ngoài nón bảo hiểm.

Mùa hạ thật lạ lùng, có phải chăng sẽ đổ mưa vào những lúc người ta trong lòng cảm thấy thương tâm nhất??

[Nhất Chiến] NGÀY THÀNH HÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ