Tôi có để ý một người...
Gió biển luồn qua mái tóc làm tôi khẽ rùng mình. Nghĩ đến chuyện lúc chiều lại không tự chủ được cười một mình. Người qua đường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi mặc kệ.
Thiên Bình thua tôi một chầu cá cược, nên chúng tôi hẹn nhau sau khi cậu ấy học thêm sẽ đi ăn ở một quán ăn vặt mới mở gần bờ biển.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quảng trường thành phố, sau đó sẽ cùng nhau chạy đến đó, lý do chính là vì tôi bị mù đường.
Thật quái lạ, tôi đã chạy quanh cái quảng trường này mấy vòng rồi, vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy. Tôi dừng xe ở góc gần biển của quảng trường tối đen vì đang có công trình sửa chữa, lôi điện thoại ra thì đã thấy tin nhắn của cậu ấy trên màn hình.
"Chưa tới nữa? Tính cho tao leo cây à?"
"Tao tới rồi, nhưng không thấy mày đâu?"
Không có câu trả lời, tôi dự định nhắn tin hỏi chỗ cậu, để đi tìm. Nhưng chuông điện thoại vang lên
- Mày ở đâu? – giọng cậu có chút lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia.
- Ở quảng trường ấy – tôi có hơi ngạc nhiên, nên trả lời theo bản năng.
- Biết - cậu thở dài - nhưng quảng trường rộng thế này, bạn Song Tử có thể miêu tả chi tiết hơn được không?
Nghe giọng bất lực của cậu, tôi đột nhiên bật cười, mọi nỗi sợ hãi vì ở chỗ tối bay đi hết.
- Ui, xin lỗi bạn Thiên Bình nhe! Tao đang ở góc gần biển của quảng trường ấy, gần cái cây cao cao...
Tôi nhìn xung quanh, vận dụng từ ngữ ít ỏi của mình miêu tả chi tiết trong đêm tối đen cho cậu bạn bên kia điện thoại, tôi nghe thấy tiếng cậu thở dài. Tôi rùng mình, tư thế sẵn sàng nghe cằn nhằn, lại thấy cậu lên tiếng,
- Đợi đó, tao đi kiếm, cấm chạy lung tung.
Tiếng điện thoại tắt rồi tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Hình như, tôi nói là hình như, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi đứng yên đợi, cậu ấy sẽ đi tìm tôi, chứ không phải là tôi chạy đi tìm nữa.
Trong lòng tôi có cái gì đó mềm mại chảy qua, cái lạnh vì gió biển cũng tan đi đâu mất.
****
- Song Tử?- À.. ừ. Tớ ở, chờ chút, - tôi rướn người, cố gắng đọc tên đường nhỏ xíu trên tấm bảng đầu đường – trong hẻm 144 Pastuer ấy.
- Ừ, đợi tớ. Đừng chạy lung tung.
Tôi cười, cậu ấy có lẽ vẫn là cậu của ngày xưa. Chỉ có tôi là khác, ít nhất tôi đã có thể cho cậu địa chỉ rõ ràng, chứ không còn mơ hồ như ngày xưa nữa.
Tôi yên lặng dựa lưng vào cây đèn đường cũ kỹ, chân buồn chán đá mấy hạt sỏi trên đường.
Bẵng qua một lúc sau, có chiếc xe máy dừng trước mặt, tôi ngẩng đầu nhìn chàng trai ngồi trên xe, có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.
Cậu có vẻ hơi khác so với thời cấp ba, gầy hơn, nhưng cũng không đúng, chỉ là có vẻ rắn chắc hơn so với cậu bé mũm mĩm năm nào. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt yên tĩnh, trên trán thoáng tầng mồ hôi, đôi lông mày hơi cau lại nhưng khi nhìn thấy tôi thì mềm mại dãn ra.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Tử nữ] Tôi có để ý một người
القصة القصيرةTôi có để ý một người... Hôm đó cậu ấy hỏi tôi tại sao tôi nhuộm tóc... Tôi cười, không đáp. Lát sau tôi hỏi cậu, nhìn tôi có giống chị đại không? Cậu ấy im lặng. Khi tôi gần tắt điện thoại, nghe tiếng cậu khẽ nói, tôi vẫn thích cậu để tóc đen hơn. ...