- Ba ơi... Đông Đông ăn hết rồi...
Cẩm Đông đặt bát xuống lí nhí. Đông Quốc liếc liếc đĩa ăn của con trai út, thấy nó đã vét hết soup, rau ăn kèm cũng đã hết rồi. Đứa nhỏ này hôm nay lại tiến bộ như vậy, có phải là vì vẫn sợ thắt lưng đằng kia không?
Đông Quốc nhẹ nhàng kéo đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, tay ôn nhu xoa xoa vết lằn trên mông, thơm nhẹ lên vành tai Cẩm Đông nhỏ bé. Em biết mình được tha rồi, mếu máo dụi dụi đầu vào ngực Đông Quốc y như chú mèo con vậy. Vũ Bân chỉ biết bật cười, thương thì thương không hết mà cứ hở ra là phạt. Phạt xong lại mất công ôm ấp thế này đây.
- Ba thương ha, giờ em bé uống hết cốc sữa là ba cho xem TV tiếp, được không?
- Dạ được... - Cẩm Đông ngoan ngoãn cầm cốc lên tu một hơi, sữa trong cốc giờ chỉ còn lại vài giọt trên mép em. Hắn ôn nhu lau cho đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng hỏi nó.
- Còn đau không con?
-------------------------------------
Chát...
Chát... Chát... Chát...
- Thế nào? Đau không?
Chát... Chát...
- Huhu thả cháu ra... cháu không biết gì hết hức đau huhu...
------------------------------------
Cẩm Đông thấy ba hỏi han đều đem hết tủi thân nãy giờ giấu đi mang ra. Dụi dụi mắt, cố gắng húc đầu vào Đông Quốc coi như "trả thù" vì vụ lúc nãy:
- Đau chết luôn đi được... - Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày em hết phồng má đến bĩu môi rồi. Nhưng mà Cẩm Đông này mà giận chết ba!
Hắn xoa đầu con trai rồi quay ra nói với đứa lớn:
- Ân Ân đi bảo ba nhỏ chuẩn bị đồ rồi hôm nay ra ngoài một chút.
Đông Quốc vừa dứt lời, đứa trẻ trên đùi lập tức nhảy cẫng lên vui sướng, vậy là sắp được đi chơi rồi. Trái lại với em trai, Ân Thượng bình tĩnh hỏi lại lần nữa.
- Không phải sắp thi ạ?... Sao lại được đi chơi?...
- Có ai nói đi chơi không? Ba đưa ra ngoài mua thêm sách ôn tập, cũng phải mua đồ dùng học tập để đi thi - Lý Đông Quốc nói rồi cười nhẹ, đôi mắt trìu mến nhìn hai đứa con chán nản tới mặt mũi chảy xệ.
Ân Thượng khẽ "dạ vâng..." một cái rồi làm theo lời Đông Quốc. Chỉ là bước chân được một nửa đường liền nghe thấy em trai nói với ba.
- Ba ơi Cẩm Đông hông đi đâu... - Em thực chẳng muốn đi theo nhìn đống sách vở ấy, thực sự đau đầu mà.
- Thôi được rồi, tối nay đi ăn thịt nướng luôn, được chưa?
- Yayyyyy
Đông Quốc cười lớn. Vậy là buổi tối hôm đấy cả nhà họ vui vẻ bên nhau ở trung tâm thương mại. Đông Doãn và Ân Thượng vui lắm, không những được ăn thịt nướng mà còn được ba mua cho vài bộ đồ mới. Chỉ là cuộc đi chơi sẽ vui hơn một chút nếu anh hai Ân Thượng không lỡ miệng hỗn với ba vài câu...
![](https://img.wattpad.com/cover/217879949-288-k142829.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn văn] 𝙃𝙤𝙢𝙚 𝙞𝙨 𝙬𝙝𝙚𝙧𝙚 𝙩𝙝𝙚 𝙝𝙚𝙖𝙧𝙩 𝙞𝙨
FanficTruyện HUẤN VĂN Được viết bởi hai tác giả, vui lòng không mang đi. ----------------------- 𝑆𝑜𝑚𝑒𝑡𝑖𝑚𝑒𝑠 𝑦𝑜𝑢 𝑤𝑖𝑙𝑙 𝑛𝑒𝑣𝑒𝑟 𝑘𝑛𝑜𝑤 𝑡ℎ𝑒 𝑣𝑎𝑙𝑢𝑒 𝑜𝑓 𝑎 𝑚𝑜𝑚𝑒𝑛𝑡, 𝑢𝑛𝑡𝑖𝑙 𝑖𝑡 𝑏𝑒𝑐𝑜𝑚𝑒𝑠 𝑎 𝑚𝑒𝑚𝑜𝑟𝑦 - Sẽ ra sao nếu...