Chương 15: Aurora

3K 451 84
                                    

Chương 15: Aurora

---


Bình minh.

Sean ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cậu hướng về những dãy núi xa xăm và khu rừng lá kim ở một góc vào đó trong tâm trí. Cậu không biết nữa. Cậu chỉ nhớ, chỉ nhớ da diết một thanh âm, một thanh âm mà có lẽ cậu sẽ tự nhắc đi nhắc lại trong đầu mình, cả trăm lần, cho đến khi kết thúc cuộc đời này.

"Sean, anh yêu em."

Yêu em, yêu em, yêu em.

Yêu anh, yêu anh, yêu anh.

Tình đầu của cậu đã bị bỏ lại, ở một nơi nào đó, trong những mảnh kí ức vỡ tan. Rồi cứ mỗi khi mơ, nó loang ra, nó trở lại, tiếng người yêu, hòa lẫn từng nhịp thở. Và cứ mỗi khi tỉnh dậy, nó vỡ vụn, nó tan biến đi, tiếng của chính mình vọng lại, càn quét những cơn đau đớn sâu thẳm nhất dưới từng lớp da.

Chậm rãi và đẹp đẽ, những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi sưng đỏ. 

Như một đứa con gái vỡ vụn cõi lòng vì mối tình đầu bị chia rẽ, Sean đã ở trong phòng nhiều ngày, khóc mỗi sáng, khóc cho đến khi nước mắt cạn khô và cổ họng cháy rát. Cậu không ăn nhiều, qua vài tuần, người gầy rộc đi. Cha vẫn thường xuyên gõ cửa phòng hỏi thăm đôi ba câu, nhưng cậu chỉ đáp cho có lệ. Cậu biết cha áy náy, áy náy vì đẩy cậu ra thay thế cho em gái vì cái thỏa thuận kia, nhưng cậu cũng nhận ra, cậu biết chẳng có gì là trùng hợp.

Sean đưa tay chạm vào khóe mắt mình, ướt, lành lạnh. Cậu cho đầu ngón tay kề lên môi, cái lưỡi nhỏ chạm thử. Nếm, nước mắt. Vị mằn mặn. 

Rồi cậu cười, cậu nhìn ánh nắng của mùa xuân trong veo và loang loáng trải trên những mái nhà san sát nhau. Cậu nghĩ về gã, tưởng tượng một mùa xuân cũng đẹp thế này, một ngày nào đó, có phải sẽ lại trở về trên bầu trời của Veres hay không?

"Cộc cộc."

Sean quay đầu, nhìn cánh cửa phòng im lìm. 

"Anh ơi?"

Là em gái nhỏ của cậu, Charlotte.

Cậu chậm rãi đứng dậy, xỏ giày, nhét cái ống quần rộng thùng thình vào bên trong lòng chiếc bốt đua ngựa rồi kéo khóa. Bước chân cậu nặng nề, hơi thở mảnh đọng lại trên khóe môi. Cậu bất giác đưa tay chạm vào cổ, vết thương vừa mới đóng vảy vẫn còn ở đó, hơi ngứa. 

Chạm vào cái nắm đấm cửa bằng kim loại lành lạnh, Sean hơi cau mày. Cậu từ tốn gỡ chốt bên trong, mở ra. 

Em gái nhỏ của cậu đứng ngay đó, mái tóc cắt ngắn bồng bềnh màu nâu nhạt, mặc trên người một bộ quần áo đi săn, gọn ghẽ và đơn giản. Cậu nghiêng đầu nhìn, mái tóc em lại ngắn hơn hôm qua, và váy vóc thì cứ nằm im lìm mãi trong góc tủ hiu quạnh. Đã bao lâu rồi, kể từ khi cậu trở lại đây, chẳng còn nhìn thấy Charlotte mặc váy nữa.

"Em vừa ra ngoài sao?" - Cậu hỏi, rồi đưa tay chạm vào mái tóc em, mềm mại và bóng khỏe, giống hệt tóc của cậu.

Em gái nhỏ nhoẻn miệng cười, cái nốt ruồi bên khóe môi di chuyển theo từng nếp da. Mắt em có màu giống Sean, hổ phách, cũng tinh sạch và trong sáng như vậy. "Vâng, em vừa mới đi săn cùng hoàng tử Selvik."

bjyx; complete | Vĩnh HằngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ