Chương 3: Deep inside

3.7K 466 36
                                    

Chương 3: Deep inside

---


"Bịch!"

Cả cơ thể mảnh gầy của cậu rơi trên một tấm nệm lớn. Tròng mắt mở to, cậu ngạc nhiên.

Không phải nhà ngục tối tăm lạnh lẽo hay tầng hầm ẩm ướt ngột ngạt.

Chỉ là một căn phòng vô cùng xa hoa, trên một chiếc giường với đệm bông êm ái.

Nhưng hiển nhiên điều đó khiến Sean không vui. Bởi vì mọi chuyện đang dần đi lệch với quỹ đạo mà cậu đề ra. Bánh răng đã xoay chuyển, mà trong đó, cái khớp cậu không thể đoán được, chính là gã quái vật này.

Gã gầm gừ.

Sean nằm trên giường, mái tóc ngắn màu nâu nhạt tán loạn trước trán. Cậu nhìn gã, một ánh mắt bình tĩnh.

Chờ đợi.

Gã cười.

Nụ cười của gã không đẹp, nhưng đôi mắt thì lấp lánh và sâu thăm thẳm như đại dương mênh mông hàm chứa cả dải ngân hà lấp lánh.

Cậu thoáng thấy lưng mình lạnh toát, trong lòng rục rịch cảm giác nôn nao. Có điều gì đó không ổn. Ánh mắt của gã buốt giá, đầy nguy hiểm. Hàm răng nhọn hoắt của loài thú ăn thịt lộ ra sau cái mõm dài xấu xí trắng bóng dưới ánh đèn chùm và những dải nắng hắt vào từ ổ cửa sổ mở tung.

Gió lùa, rèm lụa trắng ngà bay lên, phần phật đánh vào khung cửa mục nát. Bức tường sau lưng gã có màu xanh lơ, mênh mang và hơi lãng mạn... có lẽ vậy, trần nhà chạm khắc, những thiên thần bé nhỏ cong mắt cười, nhìn xuống.

Bày tay với những ngón thon dài mảnh dẻ của cậu, siết chặt.

Thời gian dường như ngừng trôi.

Đồng hồ quả lắc trên tường đu đưa điểm nhịp, cậu nhìn nó, dần dần bị cuốn theo, đầu óc có chút hoang hoải rối loạn.

Sean có cảm giác hơi buồn ngủ.

Nhưng động tác chồm tới của gã quái vật đã khiến cậu giật nảy mình.

Gã cười, điệu cười man rợ với những tiếng gầm gừ đầy đe dọa nghiến ra từ hai hàm răng nhọn hoắt xấu xí. Bàn tay lông lá của hắn sục sạo, luồn vào trong lớp áo choàng lông dày dặn màu xám tro của cậu, mò mẫm.

Cả cơ thể phát run, sự bình tĩnh trong thoáng chốc vỡ nát khi cậu cảm nhận chân váy bị vén lên, da thịt tiếp xúc với một thứ lành lạnh.

Móng vuốt.

Cậu hoảng loạn lùi lại, dựa lưng vào thành giường, hai tay bấu lấy tấm ga trắng muốt bên dưới. Đôi mắt màu hổ phách của cậu mở lớn, môi nhỏ run rẩy, sắc mặt tái đi.

"Ngài... muốn làm gì?"

Gã vẫn cười.

Chỉ cười, không đáp.

Gã bò tới, ép cậu đến đường cùng. Không thể chạy chốn, cậu trợn mắt nhìn gã. Tay kéo lấy tấm áo choàng, quyết liệt che chắn cơ thể mình.

bjyx; complete | Vĩnh HằngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ